..Hãy ôm em thật chặt
và hãy hứa với em nhiều lần
rằng chúng ta sẽ không bao giờ xa cách...
Thoắt cái đã đến ngày diễn ra đại hội thể thao toàn trường Trung học Hạ Dương. Trong tiết trời se lạnh, các thí sinh tham gia thi đấu đều đã tập trung đông đủ tại sân thi đấu. Ai nấy đều rất tự tin và hừng hực khí thế. Trên sân thi chạy 200 mét nữ, Giang Thiên Di gắng hết sức nép mình trong chiếc áo to sụ, cả người run lên bần bậc.
"Sao thế? Hôm qua cậu còn sung sức lắm mà?!!!"
Một giọng nói êm ru truyền đến tai, Giang Thiên Di bất giác ngước lên nhìn theo quán tính thì bắt gặp một ánh mắt lo lắng đang nhìn mình.
"Giang Thiên Di à, cậu ổn chứ?"
"Ừ, Trần Tuệ Lâm cậu yên tâm đi! Tớ nhất định sẽ cố gắng!"
Giang Thiên Di mỉm cười tự tin và giơ ngón trỏ lên trước mặt Tuệ Lâm, sau đó ngước đầu nhìn Phan Vĩnh Kỳ đang đứng ngay sau lưng cô bạn "Tôi chỉ cảm thấy hơi lạnh một chút thôi, cậu đừng vội xem thường tôi, rồi cậu sẽ phải hối hận đấy!"
"Nói được làm được!" Phan Vĩnh Kỳ còn chưa kịp đáp trả thì một giọng nói lạnh băng đã vang lên ngay lúc đó.
Quách Chấn Vũ trong bộ đồ thể thao màu đen, bước đi lịch lãm về phía Giang Thiên Di đang đứng, đồng thời kéo theo một đám con gái đang đi theo sau cùng những ánh mắt mang theo luồn sát khí cực mạnh.
"Tất...tất nhiên!" Giang Thiên Di toát mồ hôi hột trả lời. Cơ miệng hói giần giật.
"Cậu cố lên nhé! Tớ sẽ ủng hộ cậu hết mình!" Trần Tuệ Lâm kéo nhẹ tay Giang Thiên Di và khẽ thì thầm vào tai cô, nụ cười của Trần Tuệ Lâm làm Giang Thiên Di cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh.
Trong thời gian qua, mình đã cố gắng xóa bớt mọi rào cản giữa mình và Trần Tuệ Lâm. Bây giờ cô ấy đã trở nên thân thiết với mình như vậy, mình cũng cảm thấy rất vui. Ít nhất ở một nơi như thế này, mình vẫn còn có cô ấy bầu bạn.
"Ha ha...các cậu nhìn xem, hai kẻ thua cuộc đang kết bạn với nhau. Một kẻ mặt sẹo và một tên hai mặt, hợp quá đi chứ!"
"Đúng vậy, Linh à, cậu nhìn xem. Chúng nó đúng là mặt còn dày hơn cái mo cau!"
"Trần Tuệ Lâm đáng thương à! Tôi thấy cô không cần cổ vũ cho cô ta làm gì. Chúng ta ai cũng đã rõ kết quả ngay từ đầu rồi đúng không? Kẻ thua cuộc!"
Bỗng một vài tiếng nói ác ý vang lên gần đó, Giang Thiên Di và Trần Tuệ Lâm vừa nghoảnh đầu lại đã bắt gặp ngay ánh mắt sắc lẹm của các bạn học.
Thì ra là Hàn Tuyết Linh và đám bạn của cô ta, ta không muốn gây sự nhưng các người lại tự tìm đến. Được thôi! Đã vậy mình không cần khách sáo nữa.
"Mình...mình sẽ ở trên khán đài cổ vũ cho cậu!" Trần Tuệ Lâm đột nhiên cúi thấp đầu xuống, chầm chậm quay đầu lại.
Giang Thiên Di nhanh chóng nắm lấy tay Trần Tuệ Lâm, sau đó điềm nhiên nhìn Hàn Tuyết Linh và dõng dạc nói,
"Điều đó thì chưa chắc đâu.Các cô lấy quyền gì mà nói chúng tôi là kẻ thua cuộc? Dù sao cũng cảm ơn các người đã quan tâm, nhưng sau này chuyện không liên quan đến mình tốt nhất đừng có xen vào."
"Điều này chẳng cần ai phải nói cả, bởi vì ngay từ đầu cô chính là bại trướng dưới tay tôi rồi." Hàn Tuyết Linh tiến lên trước một bước đứng đối diện với Giang Thiên Di, cô ta nhếch miệng lên tạo thàng một nụ cười khinh khỉnh.
"Cô chứng minh đi! Chứng minh là tôi thua cô ở điểm nào?" Giang Thiên Di khoanh tay trước ngực, kênh mặt lên đối đáp lại Hàn tuyết Linh kiêu ngạo trước mặt.
"Được! Nếu cô đã nói vậy chi bằng chúng ta cá cược một trận đi, ai thua sẽ phải chấp nhận một điều kiện bất kì của đối phương. Thế nào? Có dám không?"