Tiếng chuông khe khẽ vang lên cuối dãy hành lang, học sinh các lớp nhanh chóng ùa ra như ong vỡ tổ. Duy chỉ có phòng học của lớp 11A1 vẫn sáng trưng, ánh đèn điện soi sáng cả căn phòng, khuôn mặt giang Thiên Di bỗng chốc sáng bừng.
Hôm nay là đến ngày hạn của vụ cá cược giữa Giang Thiên Di và Hàn Tuyết Linh. Cô ta đứng đối diện với Giang Thiên Di, đầu ngẩn cao, khóe miệng hơi nhếch lên vẻ khinh bỉ. Giang Thiên Di điềm nhiên đón nhận ánh mắt chết người đó, khuôn miệng cười tươi như hoa mai chớm nở, hoàn toàn không có ý định khiếu khích đối phuong mà còn có vẻ trông rất thân thiện. Điều đó càng làm cho Hàn Tuyết Linh lộ rõ vẻ mặt thật của mình.
Trông cô ra vẻ tự tin như vậy chắc là đã hoàn thành được điều kiện của tôi rồi nhỉ?!!!
Tất nhiên! Đây chỉ là chuyện cỏn con đối với tôi mà thôi.
Giang Thiên Di đắc ý đưa ra ba tấm ảnh trước mặt Hàn Tuyết Linh, Hàn Tuyết Linh tay hơi run run nhận lấy, trên vẻ mặt bình tĩnh là đôi mắt khó hiểu.
Sau một vài phút im lặng, Giang Thiên Di bắt đầu sốt ruộc cất tiếng.
Tôi đã hoàn thành yêu cầu của cậu, theo thỏa thuận cậu không được gây sự với bọn tôi nữa...
Tuy nhiên không để Giang thiên Di kịp nói hết câu, Hàn Tuyết Linh đã nói chen vào.
Ai nói là cậu đã đáp ứng được yêu cầu của tôi? Hàn Tuyết Linh đắc ý giơ lên một tấm hình, sau đó mỉm cười đầy lạnh lùng.Trong tấm ảnh này không hề thấy cậu ấy cười, đừng hòng qua mặt tôi!
Cậu nhìn kĩ đi, rõ ràng là cậu ấy đang cười, tuy không rực rỡ như hai tấm kia nhưng...
Cô chỉ giỏi biện hộ, không làm được thì nói là không làm được, đừng trở thành kẻ miệng lưỡi như thế chứ? Một giọng nói chanh chua vang lên phía sau Hàn Tuyết Linh, thì ra là Mỹ Hoàn, bạn thân nhất của cô ta.
Những cô nữ sinh đứng xung quanh Hàn Tuyết Linh cũng lên tiếng nói giúp cho cô ta, giống như vị nữ hoàng được mọi người bảo vệ.
Các cậu quá đáng vừa thôi, dù gì cậu ấy cũng đã thực hiện theo đúng yêu cầu. Nếu đổi lại là các cậu thì có làm được không, tôi e rằng ngay cả một cái nhìn cậu ấy cũng không thèm. Trương Ánh Tuyết đứng bên cạnh Giang thiên Di bất bình lên tiếng, Trần Tuệ Lâm run run nắm chặt lấy tay của Trương Ánh Tuyết. Lo lắng nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.
Quách...Quách học trưởng...
Một giọng nói hốt hoảng phát ra từ phía đối diện, chỉ thấy một cô nữ sinh đứng phía sau Mỹ Hoàn với khuôn mặt đầy tàn nhan, tay run run chỉ ra phía cửa lớp.
Nhưng khi Giang Thiên Di quay mặt lại nhìn, dáng người cao cao khoác trên mình bộ đồng phục của trường trung học Hạ Dương ấy đã nhanh chóng rời đi, chỉ thấy bóng lưng cô đơn bao trùm cả dãy hành lang vắng tanh.
Một cảm giác hụt hẫng bỗng dâng lên trong lòng, Giang Thiên Di như đứng chôn chân tại chỗ, cả người cứng đờ như tượng thạch.
Có phải hắn ta đã hiểu lầm gì rồi không? Mình...mình phải mau đi giải thích với hắn...
Nghĩ đoạn Giang Thiên Di nhanh chóng chạy ra phía cửa lớp, hai bóng người thanh mảnh nhanh chóng đuổi theo, bỏ lại đằng sau những ánh mắt ganh tị và tức giận, tưởng như có thể phát ra lửa.
Hàn Tuyết Linh nắm chặt ba tấm ảnh trong tay, khuôn mặt tức giận cố kìm nén tiến ra phía cửa lóp học, khi thấy Mỹ Hoàn lẽo đẽo theo sau, cô buông ra một câu lạnh lùng.
Tôi muốn một mình.
Trông theo bóng dáng nhỏ nhắn khuất dần trong tầm mắt, Mỹ Hoàn trầm tư đứng ngay giữa lớp học. Trong lòng tự nhủ mình phải giúp Hàn Tuyết Linh trả đũa Giang Thiên Di.
Trên bãi cỏ xanh mướt sau khuôn viên trường, Hàn Tuyết Linh tức giận xé nát tấm ảnh trong tay, sau đó tức giận ném tứ tung, những mảnh vụn của giấy và từng giọt nước mắt tủi thân được gió thổi bay, khuôn mặt cô hiện rõ vẻ đau đớn.
Tại sao anh không thể cười giỡn với em giống như trước đây? Tại sao trong mắt anh bây giờ chỉ có hình ảnh của nó? Tại sao...tại sao chứ? Tiếng hét bi thương và phẫn uất của cô gái vang lên khắp một góc sân, cô dang hai tay ôm lấy gương mặt đầy lệ cố nén tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng.
Cô nghĩ dễ dàng tìm lại được nụ cười của cậu ấy trước đây lắm sao? Một giọng nói trầm trầm bỗng vang lên phía sau, Hàn Tuyết Linh bất giác ngoảnh mặt lại, ngước khuôn mặt đẫm nước nhìn người thanh niên đang đứng tựa lưng vào gốc cây. Hình bóng người đó nhòa đi theo nước mắt, Hàn Tuyết Linh lau vội những giọt nước còn đọng lại trên mi, ngạc nhiên hỏi lại.
Cậu thì biết gì chứ? Cậu không phải là người trong cuộc thì không bao giờ hiểu được đâu.
Đúng vậy! Nhưng tôi thành thật khuyên cô, nếu muốn cậu ấy trở lại như trước đây...Cậu thanh niên nọ khẽ ngước mắt lên bầu trời trong xanh, sau đó nhỏ giọng nói hãy để cậu ấy được tự do!
Cậu...cậu nói vậy là ý gì? Thật ra cậu đã biết điều gì rồi đúng không? Hàn Tuyết Linh không tránh khỏi thắc mắc, ánh mắt nghi ngờ như muốn nhìn thấu tâm can người đối diện, nhưng cậu ta vờ như không nhìn thấy, chỉ khẽ mỉm cười.
Điều đó tôi nghĩ cô nên tự hỏi lại mình thì hơn!
Sau khi Hàn Tuyết Linh đi khỏi, một bóng người cao cao từ đằng xa tiến lại. Người đó nhìn cậu thanh niên với ánh mắt ngờ vực, tuyệt nhiên không nói một lời, chỉ điềm tĩnh nhìn cậu ta như chờ đợi một lời giải thích.
Cậu...cuối cùng cũng chịu cười rồi, thật là hiếm thấy! Cậu thanh niên không quay đầu lại, trên tay là mảnh giấy vụn bị Hàn Tuyết Linh xé nát với nụ cười ấm áp xuất hiện trên gương mặt lạnh băng của Quách Chấn Vũ.
Những lời cậu nói là có ý gì? Giải thích đi. Quách Chấn Vũ thấy cậu thanh niên kia định rời bước thì nhanh chóng lên tiếng cản bước chân của cậu ta.
Không gì cả! Cậu nam sinh với mái tóc dài buông ra câu trả lời cộc lốc, sau đó nhanh chóng bỏ đi. Để lại ánh nhìn khó hiểu ở đằng sau.
Kim Nhật Dạ...rốt cuộc hắn là ai?
Lúc này trên sân trường vắng tanh, ánh nắng rực rỡ bao phủ khắp thân hình nhỏ nhắn của Giang Thiên Di, cô chạy suốt một quãng đường dài để đuổi theo Quách Chấn Vũ đến nỗi mồ hôi khắp người túa ra như tắm nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng cậu ta. Giang Thiên Di dừng lại thở dốc, khuôn mặt đổ bừng dưới nắng vàng. Trí nhớ cô trở về mấy hôm trước sau ngày valentine.
Sau khi tiếng chuông vang lên báo hieju giờ tan học, trên chiếc bàn của Quách Chấn Vũ đầy ắp những gói socola được bài trí đẹp mắt, nhưng chủ nhân của nó dường như không vui chút nào, cậu ta lẳng lặng bỏ tất cả vào một cái túi, sau đó tiến đến chiếc thùng đựng rác.
Khoan đã, cậu...định bỏ hết số socola này ư? Giang Thiên Di từ trong phòng vội bước ra ngăn lại. Dù gì cũng là của các bạn bỏ công sức và tiền bạc để tặng cho hắn ta nhưng cuối cùng lại bị hắn chà đạp như thế, thật là uổng phí.
Có chuyện gì? Quách Chấn Vũ ngừng tay nhìn Giang Thiên Di đang hớn hở ra mặt.Cậu có thể cho tôi không?
Quách Chấn Vũ khẽ cau mày một cái, sau đó ném chiếc túi to sụ lên tay người Giang Thiên Di, theo phản xạ cô giơ hai tay ôm lấy chiếc túi, nhưng sức nặng của chiếc túi khiến Giang Thiên Di đứng không vững và ngã uỳnh xuống đất.
Sau một hồi đấu võ mồm với Quách Chấn Vũ, cuối cùng cậu ấy cũng đồng ý cùng cô đến trại trẻ em mồ côi Viễn Tinh cùng số sôcôla đó để làm quà cho bọn trẻ. Khi thấy cậu ta đối xử dịu dàng với bọn trẻ như vậy, Giang Thiên Di nhanh chóng bấm máy, ghi lại khoảnh khắc hiếm có này.
Tuy trong tấm ảnh khóe môi cậu ta vẫn giống như một đường thẳng nhưng nếu nhìn thật kĩ thì khóe môi như hai cánh hoa đào tuyệt đẹp ấy lại có vẻ như hơi nhếch lên. Hơn nữa Giang Thiên Di đọc được trong ánh mắt ấy như đang cười nhưng dường như lại không muốn để người khác biết.
Thế là công sức mấy ngày nay cô bỏ ra đã tan tành mây khói rồi!
Giang Thiên Di thở dài thoát khỏi kí ức, nheo mắt nhìn bầu trời đầy những hạt nắng ấm. Bất chợt một cây kem mát lành từ đằng sau chạm vào má cô, Giang Thiên Di bất ngờ quay lại thì bắt gặp gương mặt rạng rỡ của Phan Vĩnh Kỳ. Trông thấy cậu ta dần lấy lại tinh thần, Giang Thiên Di khẽ mừng thầm trong bụng, xem ra mình đã lo lắng quá nhiều rồi.
Nè rùa, đang suy nghĩ gì thế? Phan Vĩnh Kỳ nhướn mày nhìn cô, giở giọng nói châm chọc thường ngày.
Tôi hỏi cậu mới đúng đó, kem dính đầy cả mặt tôi rồi này. Giang Thiên Di cau mày toan lấy tay lau đi vết kem dính trên mặt thì một chiếc khăn trắng tinh đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt, cô còn chưa kịp định thần lại thì vết kem trên mặt đã biến mất không để lại chút dấu vết.
Nụ cười trên gương mặt Phan Vĩnh Kỳ xuất hiện như một bàn tay vô hình xóa đi những lo lắng trên gương mặt Giang Thiên Di. Chói mắt đến mức Giang Thiên Di xây xẩm mặt mày.
Thoát cái đã đến ngày diễn ra lễ hội. Trong phòng chuẩn bị dành cho các lớp, Giang Thiên Di đang chỉnh sửa lại trang phục ình thì một nụ cười ác ý hiện lên.
Xem kìa! Vịt mà muốn hóa thân thành thiên nga cơ đấy, cô nên cảm kích tôi vì đã nhường vai chính cho cô, để cô có cơ hội được làm vợ của Hoàng Tử Mập nhất trường...ha ha ha...
Hàn tiểu thư...mọi chuyện không như ý ta muốn rồi... Một cô nữ sinh chạy từ ngoài cửa vào nói nhỏ cái gì đó vào tai Hàn Tuyết Linh, chỉ thấy khuôn mặt cô ta hơi biến sắc. nhưng rất nhanh sau đó một tiếng hừ lạnh lùng phát ra từ cánh mũi.
Chúc may mắn, công chúa xấu xí!
Cảm ơn, nhưng cô nên nhìn lại mình trước đi thì hơn! Giang Thiên Di nhẹ giọng nói kiểu như nói chuyện với các người chỉ làm mất thời gian của tôi mà thôi. Sau đó ngẩn cao đầu quay lưng lại với họ khiến Hàn Tuyết Linh tức muốn nổ đom đóm mắt, cô ta hùng hổ bỏ ra ngoài, ánh mắt phảng phất chút tà khí.
Lúc Giang Thiên Di đi ra ngoài lấy đồ thì một cô nữ sinh bỗng từ đâu chạy xộc tới, cô ta nói bằng giọng hốt hoảng.
Bạn là Giang Thiên Di phải không?
Ơ đúng...là tôi đây, có chuyện gì thế?
Không kịp trả lời những câu hỏi Giang Thiên Di đặt ra, cô nữ sinh đó nhanh chóng tiếp lời, Trần Tuệ Lâm...Trầm Tuệ Lâm bị bắt đến nhà kho bỏ hoang ở sau trường, nếu bạn không nhanh lên thì sẽ không kịp đâu...
Chưa kịp định thần sau những gì nghe được, Giang Thiên Di đã ba chân bốn cẳng chạy đến khu vườn vắng tanh sau trường học.
Trần Tuệ Lâm! Vừa đẩy cánh cửa gỗ đã mục nát ra giang thiên Di vừa cất tiếng gọi to, nhưng bên trong ngoại trừ những chiếc bàn gỗ bám một lớp bụi dày và những chiếc thùng to nhỏ cùng rất nhiều những vật dụng không được dùng đến, tuyệt nhiên không có một bóng người nào cả. Ngay luc Giang Thiên Di phát hiện ra mình bị mắc bẫy của bọn chúng thì chiếc cửa gỗ đã đóng sầm lại ngay trước mắt.
Mau mở cửa ra, các người muốn làm gì?... Giang thiên Di ra sức đập mạnh vào cánh cửa, bụi tung bay mịt mù làm Giang Thiên Di không thể nhìn thấy gì cả, cô che miệng ho sặc sụa.
Cứ ngoan ngoãn mà ở yên trong đó, coi như đó là sự trừng phạt dành ày. Sau này nên biết điều một chút...
Tiếng nói mang âm vực đáng sợ vọng vào, Giang Thiên Di lờ mờ nhận ra giọng nói, hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm.
Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, cậu đừng là những trò trẻ con và hèn hạ như vậy có được không? Thật là mất mặt.
Không có tiếng đáp lại, chỉ có những ngọn gió xơ xác lạc vào khe cửa, phát ra những tiếng não nùng ghê sợ.
Á...aaa Một tiếng hét to như quả bom nguyên tử phát ra từ căn nhà gỗ, Giang Thiên Di mở to mắt hoảng hồn lùi lại đằng sau, trước mắt cô có rất nhiều gián và nhện, không biết chúng từ đâu ra nhưng cũng đủ để Giang Thiên Di sợ mất mật, khuôn mặt trắng hồng dần chuyển sang xám ngắt.
Anh Vũ, không ngờ anh lại đồng ý tham gia vở kịch, nếu anh chịu nói sớm thì em đâu phải khổ sở như thế này. Hàn Tuyết Linh thân mặt khoát tay Quách Chấn Vũ trong bộ trang phục hoàng tử, cô nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời ấm áp nhưng vẫn không đủ sức là tan chảy trái tim băng giá bên cạnh.
Nếu tôi nhớ không lầm thì vai nữ chính của vở kịch là Giang Thiên Di. Giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía bên cạnh khiến Hàn Tuyết Linh tức đỏ mặt, nhưng ngay lập tức cười tươi đáp lại.Sau khi biết anh sẽ vào vai hoàng tử thì cô ta liền muốn đổi vai với em, vả lại ngay từ đầu vai công chúa phải là do em diễn, nhưng vì lúc đó anh không đồng ý nên em mới nhường cho cô ta. Bởi vì hoàng tử của em mãi mãi là anh!...
Song chưa kịp nói hết câu Quách Chấn Vũ đã đi thẳng một mạch, Hàn Tuyết Linh bất chợt nở nụ cười mãn nguyện.
Bây giờ là vở kịch Con cá vàng và ngàng Lãng Quên do lớp 10a1 biểu diễn... Tiếng MC trên khán đài vang lên rõ mồn một trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người.
Một bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng bước lên sân khấu trong bộ dạng nhếch nhác và cả người lấm lem toàn bùn đất làm cho bước chân phía bên kia cánh gà bỗng chốc khựng lại. Tiếng nói của người dẫn chuyện bắt đầu vang lên.
Ngày xửa ngày xưa, tại gia đình nọ có bảy chị em gái. Cô cả xinh đẹp, nhưng cô hai còn xinh hơn và cô thứ ba thì xinh nhất. Cô thứ tư biết đi mây về gió, cô thứ năm có tài ngủ mà như không ngủ. Cô thứ sáu có mái tóc như những chiếc dùi trống và cô thứ bảy hiền lành nhất, hay được gọi là Lãng Quên. Khác hẳn với cô, sáu cô chị chỉ luôn nghĩ đến làm những việc xấu. Bảy chị em sống trên một hòn đảo đẹp, nơi có những khóm tre kẽo kẹt trong gió và những hạt cà phê được chế biến khéo léo nhất...
Từng lời giới thiệu nhân vật vang lên cùng lúc những nhân vật đó xuất hiện trên sân khấu, Hàn Tuyết Linh ấm ức đành trở lại vai chị cả ác độc.
Cô Út thường được mọi người gọi là Lãng Quên. Không phải là cô bé hay quên, không nhớ gì cả mà là mọi người thường xuyên quên mất cô. Khi mẹ cô dọn cơm, sáu cô chị sà vào ăn như đàn sẻ ngô, ăn lấy ăn để cho đến khi chẳng còn hạt cơm nào. Cô bé Lãng Quên chỉ còn biết ngồi mà khóc nức nở. Khi cha mẹ qua đời, cô bé Lãng Quên còn phải sống khốn khổ hơn. Các cô chị đua nhau lấy chồng, họ tranh lấy hết các chàng trai trong làng đến nỗi chẳng còn chàng trai nào dành cho Lãng Quên. Trong khi các cô chị ai cũng có chồng con, nhà cửa đề huề, trâu bò đầy chuồng, thóc lúa đầy vựa thì Lãng Quên chẳng có lấy một chỗ trú chân. Cô phải đi ngủ giữa các cụm dương xỉ.
Giang Thiên Di vào vai cô em út đang đứng đối diện với các cô chị của mình, cô nhỏ giọng van nài.
- Nếu các chị thương em thì hãy cho em xin một chút gạo để em về nấu bát cháo ăn cho qua ngày.
Lập tức những cô chị gái xung quanh trừng ánh mắt giận dữ nhìn cô. Các cô chị chẳng những không à còn mắng nhiếc, xỉ vả Lãng Quên thậm tệ :
- Thật là một kẻ trơ trẽn. Mày không biết đây là phần gạo cho gà sao? Mày lại định ăn mất cả phần của gà ư?
Và cô bé được thưởng thêm một trận đánh túi bụi của các cô chị. Tuy trong lúc diễn kịch chẳng ai dám ra tay thật, chỉ vờ đánh vài cái nhẹ như phủi bụi, nhưng giờ khi ở trên sân khấu, Hàn Tuyết Linh nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho bọn con gái xung quanh, ngay lập tức họ nhằm vào người Giang Thiên Di và vung những cú đánh thật đau để xả giận. Giang Thiên Di cắn răng chịu đựng, tuyệt nhiên không hề phản kháng.
Lãng Quên vừa trở về vừa khóc tấm tức. Cô đi lang thang hy vọng tìm được chút gì đó để ăn. Cô cứ đi, đi mãi, cuối cùng cô dừng lại bên hồ nước. Ở đó có một người đi câu hòa câu được con cá. Con cá đang giãy giụa ở đầu dây. Nó mới đẹp làm sao, người nó vàng rực lấp lánh. Tuy nhiên con cá lại rất nhỏ bé, nhỏ đến mức nó có thể nằm ở trên móng tay. Lãng Quên thương con cá lắm, cô bé liền vội vã chạy đến bên người đi câu và khẩn nài :
- Bác ơi, xin bác đừng giết con cá tội nghiệp này. Nếu bác ăn nó, bác cũng chẳng thấy có vị gì vì nó quá nhỏ. Xin bác hãy mở lòng, bác hãy cho cháu. Nó sẽ là người bạn đồng hành của cháu. Để đổi lại, cháu sẽ cầu khấn trời đất phù hộ cho bác có những chuyến đi câu khác may mắn hơn. Cháu muốn cứu mạng sống cho con cá này. thế giới
Cũng may, bác đánh cá là người tốt. Bác đưa con cá nhỏ bé cho Lãng Quên. Trong đời cô, cô chưa bao giờ được niềm vui lớn như vậy. Đây là lần đầu tiên cô được nhận một thứ gì đó ở người khác. Cô bé nhanh chóng múc đầy nước vào chiếc gáo dừa và thả con cá vào đó. Cô đặt tên cho nó là Cá Vàng. Mặc dù cô chẳng có gì để ăn, nhưng mỗi khi xin được chút gì cô luôn nhớ mang về cho cá một phần. Cá Vàng cũng lớn dần. Chiếc gáo dừa giờ chẳng đủ chỗ cho nó nữa. Khi nó dài bằng ba ngón tay, cô bé đem nó thả vào một hồ nước nhỏ trong rừng.
Mỗi khi xin được chút cơm, cô bé lại chạy đến bên hồ nước và gọi:
- Cá Vàng ! Cá Vàng ! Cá Vàng ! Lại đây chú cá nhỏ ! Chị sẽ cho chú ăn.
Và Cá Vàng cũng không bao giờ chịu ngoi lên nếu như nghe thấy tiếng người lạ. Dần dần, Lãng Quên làm thành một bài thơ gọi cá : grim
- Cá Vàng ! Cá Vàng là cá vàng ơi
Rẽ sóng rẽ khơi lên đây với tôi
Chia sẻ những gì tôi kiếm được
Hãy nhanh lên, cá vàng đáng yêu !
Chỉ nghe thấy Lãng Quên hát như vậy là Cá Vàng đã bơi vào sát bờ, nhô đầu lên khỏi mặt nước và đớp những hạt cơm trong tay cô bạn và để lại vài vảy cá vàng. Và khi Lãng Quên bước đi, cá luôn ra hiệu chào từ biệt bằng cách quẩy đuôi thật mạnh.
Chẳng bao lâu sau, Cá Vàng đã lớn bằng một em bé. Ngày xưa, chú là một con cá chép nhỏ đáng yêu, bây giờ đã thành chú cá chép lớn với lớp vảy bằng vàng lấp lánh. Nó đã hiểu được tiếng người và tuân theo những yêu cầu của Lãng Quên.