Tôi bị ánh mắt của anh dọa đến nỗi sững người, chỉ biết ngồi bệt dưới đất mở to mắt nhìn anh…
Ánh mắt anh sâu hun hút, cuốn cả cái nhìn của tôi đến tận cùng. Tôi bị nó thôi miên đến nỗi không dứt ra được. Lúc bừng tỉnh thì mới thấy tay mình đã nắm chặt đến nỗi trắng bệch lại. Tôi cố nở một nụ cười nhưng khóe miệng không tài nào nhếch lên được, hai môi như dính chặt vào nhau, môi míp chặt đến nỗi không còn cảm giác…
Tôi tránh cái nhìn đó của anh, thấy lúc đó mình thật ngốc nghếch, đến cả ngồi dậy cũng chẳng còn sức nữa.
Tôi đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn con Ngọc bên cạnh. Nó hiểu được ý tôi, vội phủi bụi ở váy rồi kéo tôi đứng dậy, mặt đỏ như gấc…
“Dương..chúng..mình đi..”
“Ừ” – Tôi mệt mỏi đáp lại nó.
Cho đến khi hai chúng tôi bước được nhưng bước đầu tiên, bỗng nhiên một bóng người chặn hai chúng tôi lại..
Tôi ngẩng đầu lên..
Đó là một cậu con trai dáng người gầy gầy, đầu nấm kết hợp cùng chiêc kính Nôbita càng tạo cho cậu ta một vẻ ngoài rất ư là mọt sách.
“Bạn..bạn có phải là Trần Hoài Dương lớp 10/6 không??” Chàng trai đầu nấm lắp bắp.
Tôi nheo nheo mắt:
“Ừ đúng rồi, bạn tìm mình có chuyện…”
“Dương..mong..mong bạn nhận món quà này” Chưa để tôi nói hết câu, cậu ta đã đưa cho tôi một chiếc hộp màu hồng phấn.
Tôi tròn mắt, chuyện quái gì thế này???
Cả đám đông “Hơ” lên một tiếng, bây giờ mọi sự chú ý đều giành cho tôi và anh chàng đầu nấm đó…
Tôi đưa mắt to như ếch của mình nhìn con Ngọc, thấy nó vô cùng khinh hãi, tay xua xua tỏ ý không nên…
Anh chàng đầu nấm vẫn rất kiên nhẫn, liếc đôi mắt chân thành lên nhìn tôi. Nhận được ánh mắt đó tôi cảm thấy hành động định từ chối của mình như phạm phải tội tày đình. Lòng dâng lên nỗi chua sót nho nhỏ…
“A..bạn này..bạn bạn tên là gì vậy!!”- Tôi cố dùng ngôn từ lịch sự nhất hỏi tên chàng đầu nấm
Cậu chàng nghe tôi hỏi vậy thì rất phấn kích, nở một nụ cười ngô nghê :
“Mình tên là Tú”
Con trai đầu nấm trong một số trường hợp cũng rất dễ thương. Đó là suy nghĩ sượt qua đầu tôi lúc đó.
Không hiểu sao nhìn thấy nụ cười đó tâm hồn tôi lại thanh thản đến lạ. Tôi nở một nụ cười xã giao, tay đưa lên nhận món quà:
“Cảm ơn món quà của bạn, nhất định mình sẽ giữ gìn cẩn thận”
Mặt anh chàng đầu nấm đỏ bừng. Chôn chân tại chỗ, không nói được gì…
A phải rồi!! Tôi vội lục lọi trong túi áo, móc ra một túi thơm nho nhỏ:
“Cái này mình tặng bạn, coi như quà đáp lễ”- Sau đó dúi vào tay chàng trai.
Chưa kịp nhìn thấy phản ứng của anh chàng đầu nấm, tai tôi bỗng vang lên am thanh đồ sứ rơi xuống đất.
Quay lại, chỉ thấy cô bé kẹp nơ hồng vừa nãy đang ôm mặt khóc nức nở, bên cạnh là hộp quà màu xanh đã rách, văng ra vô số mảnh vụt gốm, hình như là bị rơi.
Cô bé kẹp nơ ngồi bệt xuống đất, nấc lên, bạn bè xung quanh xúm lại an ủi nhưng tình hình có vẻ chăng khả quan chút nào…
Tôi di chuyển mắt, Thiên Bảo gương mặt lạnh lùng, chẳng nhìn cô bé ấy một lần, quay đầu bước đi.
Môi tôi mím lại, tay nắm chặt, chẳng biết lấy dũng khí ở đâu, hướng theo anh ấy lớn tiếng nói:
“ĐỨNG LẠI!”