Người ta nói tình yêu là trò đùa không công bằng, không biết đúng sai. Nói một cách dễ hiểu hơn không phải gặp trước là sẽ yêu trước, không phải yêu hơn thì sẽ được yêu…
Tôi, chị Ly, Bảo là một trò đùa như vậy…
Chị Ly là con của bác tôi, bác là một con người tài giỏi, lãnh đạm. chị Ly được sinh ra trong một gia đình hoàn hảo, một gia cảnh hoàn hảo, một tình yêu hoàn hảo…Nếu nói điều bất hạnh nhất của chị ấy ….có lẽ là chị ấy không có mẹ…
Mẹ chị ấy…đã chết khi sinh ra chị ấy…
Cũng chính vì điều ấy mà bác luôn lạnh lùng với chị…
Mọi thứ tưởng như hoàn hảo nhưng chỉ cần thiếu đi một mảnh ghép thật quan trọng thì cũng chỉ là hư ảo, như giọt nước rơi ra kẽ tay chẳng trở lại được…
Tôi được bố mẹ gửi học ở nhà bác vào hồi cấp một…
Tôi còn nhớ vẻ mặt vui mừng của bác khi thấy tôi khép nép bên tay mẹ và cả cái véo má cưng chiều khi bác bế tôi…
Lúc đó tôi như một con cún con giương đôi mắt sợ sệt của mình nhìn xung quanh, điều khiến tôi chú ý nhất là một cô bé chừng 7 tuổi với mái tóc màu nâu cà phê đang nhìn tôi mỉm cười..nụ cười đó làm tôi khó hiểu…
Rất lâu..rất lâu sau tôi mới biết nụ cười đó có ý nghĩa gì…
Là nụ cười ghen tị…
Tôi biết được điều ấy khi ngồi cùng chị ấy ở căn nhà nhỏ sau vườn…
“Em biết không? Ban đầu chị rất ghen tị với em, vì em nhận được tất cả tình yêu của ba, mỗi khi đi công tác xa người ông muốn gặp nhất là em, có đồ ăn ngon ông đều giành hết cho em. Lúc đó chị rất ghét em..em không phải là con ông, tại sao ông lại yêu thương em như vậy?”
Lúc đó tôi đã im lặng, không phải không muốn cãi lại mà không có lí do để cãi lại. Tôi chỉ có thể đứng nhìn chị gục mặt khóc, nhìn chị nấc lên từng hồi…
Lúc đó tôi đã tự hứa với mình rằng tôi sẽ bù đắp tất cả lại cho chị, tình yêu của bác tôi không cần, tôi chỉ mong chị được hạnh phúc, chị mắng tôi cũng được, đánh tôi cũng được, chỉ cần chị đừng nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng như vậy…
Tôi không muốn thế…
Nó dấy lên trong tôi một cảm giác mặc cảm kì lạ, dường như mình đang đeo một vật nặng nề, ghỡ mãi cũng chẳng bỏ được…
Vì đó là cảm giác có lỗi
Cảm giác như mình mắc nợ một ai đó…
Nhưng hình như tôi cho rằng mình quá thông minh, quá rộng lượng, có thể nhường lại tất cả lại cho chị…
Đến thời điểm đó, cái thời điểm tôi không thể quên đó, tôi đã biết có một thứ tôi không thể nhường cho chị…
Đó là tình yêu của tôi…
Thiên Bảo…
Chị thích Bảo…
Đó là điều tôi nhận ra khi anh giới thiệu tôi là bạn gái của mình với chị Ly và cả hai bọn họ là bạn học cùng lớp…
Lúc đó tôi vô tư coi mình là người hạnh phúc nhất thế giới, vô tư mời chị đi chung trong buổi hẹn hò đầu tien của chúng tôi, trong ngày lễ tình nhân, trong noel và rất..rất nhiều dịp khác nữa…
Tôi là một con người ích kỉ luôn muốn xen giữa nhưng buổi họp trong ban cán sự lớp của hai người, ích kỉ cướp đi những buổi partty giữa hai người và những người bạn trong lớp…
Lúc đó tôi cứ vô tư không hề biết..
Nhưng cuối cùng cũng phải bàng hoàng chấp nhận sự thật…
Đó là vào một chiều hè khá oi bức, ngày hôm ấy chị hẹn anh ra đài phun nước thành phố nói chuyện.
ANh nhận lời…
Nhưng cũng vì tôi..vì tôi mà anh bỏ cuộc hẹn đó, bỏ chị để đi xem phim, chiều lòng một con nhỏ ngốc nghếch như tôi đây.
Chiều hôm đó mưa rất to, chúng tôi ngồi trong rạp chiếu phim nói chuyện vui vẻ, dường như không để ý tới tiếng mưa lộp bộp ngoài kia…
Đến khi tôi nhận được điện thoại của bác thì mới biết chị dầm mưa và phải nằm viện…
Tôi đứng trước chiếc giường trắng tinh dậy mình thuốc sát trùng đờ đẫn nhìn chị…
Tôi hiểu rồi…
Là vì chờ anh mà chị bị ốm, thậm chí còn làm bệnh hen suyễn đã khỏi hẳn đột nhiên tái phát…
Chỉ có mình tôi vô tâm không để ý đến…Lúc đó tôi mới nhận ra, thật ra tình yêu của tôi vô cùng nhỏ bé…
Nó không bằng góc thậm chí một phần tình yêu của chị…
Đột nhiên khi đó tôi có một suy nghĩ:
…Ích kỉ nhiều như vậy rồi…
Vậy thì trả lại thôi…
Giam giữ nó quá lâu rồi…
Vậy thì buông tay thôi…
Ít ra vẫn sẽ có người hạnh phúc…
Ít ra sẽ không hối hận..mãi mãi không hối hận….