Lúc tôi tỉnh dậy thì đã sáng, tôi lết thân hình đẫm mồ hôi của mình xuống giường, làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo…
Đứng trước gương nhìn cô gái trước mặt bị phản chiếu lại…
Mái tóc dài ngang thắt lưng màu đen thả suông, vài sợi tóc mai chưa cắt lòa xòa xuống trán, đôi mắt hơi to, lông mi dài, gò má gầy gầy…
Xa lạ quá…
Đúng vậy…xa lạ đến não lòng…
Tôi đưa tay chạm vào tấm kính lạnh ngắt, ngón tay chà sát với mặt gương tạo nên vài âm thanh “kít kít” nhẹ nhàng…
Phải chi cứ như 2 năm trước, tóc dài buộc lệch, gương mặt tròn tròn dễ thương và đôi môi màu hồng hay chu ra giận dỗi có lẽ sẽ tốt hơn…
Tôi tự làm mặt xấu với mình, môi hơi chu ra, lông mày nhăn lại…
Đúng rồi, chỉ có cử chỉ này mới khiến mình thấy vui vẻ…
….
Chị Ly đã đi rồi…
Đó là điều tôi biết được trong bữa sáng…
Đối với điều này tôi không quá hứng thú, chỉ thấy mọi việc vẫn diễn ra thật bình thường, đi rồi sẽ lại đến như một vòng tròn luẩn quẩn trong cuộc sống khá nhàm chán của tôi.
Tuy rằng có xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn…
….
“Ai là Trần Hoài Dương” – Một giọng nói vọng vào từ cửa
Tôi quay người lại nhìn người vừa phát ra tiếng nói, là một cô gái rất đẹp, tóc dày màu vàng hất sang một bên, mũi cao da trắng… quan trọng là body rất chuẩn…
Bên cạnh cô ta là một toán con gái đang khép nép nịnh nọt, nhìn thấy tôi, một con bé tóc ngắn ghé vào tai cô ta thì thầm…
“Mày là Tràn Hoài Dương” – Cô gái tóc vàng chỉ tay vào tôi, tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay cô ta…
“Nhìn gì mà nhìn, có phải thấy tay chị Trâm đẹp quá mà ngưỡng mộ không?” – Con bé tóc ngắn chua ngoa lên tiếng, tiếp theo là tràng cười mỉa mai của bọn con gái và cái hất tóc đắc ý của cô ta.
Úi da, thực sự thì tay cô nàng rất đẹp nhưng bây giờ toàn bộ sự chú ý của tôi tập chung vào…..chiếc vòng tay cô ta đang đeo…Trời ơi là mẫu mới nhất của Channel…>O<
Cô nàng tóc vàng thấy tôi như vậy có phần khó chịu, đưa tay hất mái tóc ra sau, tôi nhăn mũi chán nản, hazz cho ngắm mà cũng không được….
“Mày là Trần Hoài Dương Phải không?” – Cô ta lặp lại câu nói vừa nãy…
Xì, tôi bắt đầu trở thành người nổi tiếng từ bao giờ vậy???
“Đúng, là tôi”
Cô nàng nhướm mày, đánh giá tôi từ trên xuống dưới sau đó cười đắc ý:
“Thì ra cũng chỉ là một con vịt bầu muốn biến thành thiên nga”
Bọn con gái lại cười mỉa mai…
Vịt bầu…á á á cô ta có quyền gì mà nói tôi như vậy? Bạn có biết điều bất hạnh của một cô gái đẹp là gì không? Đó là bị người kêu là vịt bầu đó!!!
Okey, dù rằng tôi chấp nhận rằng mình không phải mĩ miều gì…
“Này vịt bầu” – Cô ta gọi tôi
Tôi nhìn quanh quất…
“Bạn gọi ai vậy?”
“Ngoài mày ra thì còn ai là vịt bầu nữa chứ” – Cô ta hất mặt
Tôi cười hì hì:
“Không phải còn mấy bạn sao?”
“Mày dám…”
“Chị Trâm” – Đám con gái thấy cô ta sắp phát điên thì vội can ngăn
Cô ta tức đến nỗi ngực phập phồng, một lát sau hình như đã lấy lại được bình tĩnh, vuốt tóc, nhìn tôi bằng ánh mắt viên đạn:
“Tao nói ày biết, nếu mày còn quanh quẩn bênh anh Bảo nữa, tao sẽ không ày sống yên đâu”
Hóa ra là việc này sao??
“Hừm, con mắt nào của bạn nhìn thấy mình quanh quẩn bên hắn ta chứ, rõ ràng là hắn ta bám theo mình mà…” – Tôi nhìn cô ta khinh khỉnh
“Mày..”
Cô nàng tóc vàng không còn chịu được nữa, mặc cho lời con ngăn của mấy đứa a du, vội vàng xông đến chỗ tôi…
“Ba” một tiếng, tôi chỉ thấy trời đất chao đảo, trước khi ngất đi còn nghe thấy tiếng hét xé vải của con Ngọc ở cửa lớp…