Người ta nói trải qua một số chuyện thì lá gan con người càng lớn.
Có lẽ tôi là một minh chứng vô cùng rõ ràng…
Ngay chiều hôm đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đi gặp anh…
Anh ngồi một mình trong lớp 11/1, mắt nhắm nghiền, tai đeo earphone trắng, hai tay đút túi quần, người dựa nhẹ vào cạnh bàn trông vô cùng bất cần, dường như mọi việc xảy ra cũng không liên can đến anh…
Điều đó khiến tôi có phần sợ sệt…
Tôi nghĩ có lẽ mình đã đứng nhìn anh cả buổi nếu anh không bất chợt lên tiếng:
“Đến đây làm gì?”
Tim tôi hụt một hơi, giọng điệu của anh…như đối với người xa lạ vậy…
“Đâu có gì, chỉ là nghe tiếng của hotboy nên đến đây thôi” – Tôi mỉm cười, rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh.
Trán anh nhăn lại, cuối cùng mở mắt, lạnh lùng nhìn tôi:
“Tôi không có thời gian đùa với cô”
Tôi tỏ ra rất ngạc nhiên:
“Ôi vậy sao? Em tưởng anh ngồi cả một buổi chiều chờ em cơ đấy”
Cuối cùng anh mệt mỏi tháo earphone xuống, đưa mắt đi chỗ khác:
“Có chuyện gì nói đi, tôi biết cô đến đây không chỉ để nói mấy chuyện này”
“Thông minh lắm” – Tôi lên tiếng – “Được vậy không vòng vo nữa, em muốn từ bây giờ hai chúng ta coi nhau như người xa lạ”
Tôi cảm nhận được không khí đang dần đông lại, sống lưng lạnh ngắt nhưng vẫn cố vươn thẳng.
“Cô sợ tôi sẽ nối lại tình xưa sao?” Anh nhếch môi, cười nhàn nhạt, đáy mắt có xuất hiện tia yếu đuối.
Có sợ không? Tôi không biết. Nói sợ có chút sợ hãi nhưng lại có chút gì đó rất lạ…là chờ mong sao?
“Nói đi chứ”
Cuối cùng tôi nở một nụ cười yếu ớt:
“Đúng vậy, có một chút”
“Ồ” – anh ồ lên một tiếng – “Một chút còn lại có lẽ là sợ phiền phức phải không?”
Phiền phức…đúng vậy, là tôi sợ phiền phức. Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng không phải quá nghiêm trọng nhưng nó dấy trong lòng tôi một hồi chuông cảnh báo…
Quan hệ của chúng tôi…
…. Thực sự đã khiến nhiều người nghi ngờ rồi…
Muốn quên một người….điều cơ bản nhất là cắt đứt mọi quan hệ với người đó. Ngay cả khi người đó vẫn ở cạnh mình…
“Đúng vậy”
Cơ ngực anh phập phồng liên hồi, hơi thở cũng đứt quãng. Tôi sững người…
Hen suyễn….
Không phải đã khỏi rồi hay sao???
Anh đưa tay lên miệng bật ho sù sụ, loạng choạng đứng dậy đi đến bàn học thì mất đà…
Tôi nhanh như chớp chạy đến đỡ anh, vội vàng nói:
“Thuốc..anh để thuốc ở đâu?”
“Bỏ tôi ra..khụ khụ…” – Anh yếu ớt lên tiếng, tay cố hất tôi ra
“EM ĐANG HỎI ANH ĐÓ..THUỐC Ở ĐÂU???”
Tôi tức giận quát lên, anh nhìn tôi một chút rồi cụp mắt:
“Ngăn bàn thứ 3…. dãy hai”
Tôi chạy đến cái bàn đó, lục tung cái cặp lên, cuối cùng tìm thấy một lọ thuốc mác vàng. Chạy vội lại, đỡ anh dậy:
“Uống thuốc đi…”
Anh nhận lấy mấy viên thuốc con nhộng từ tôi, ngửa cổ nuốt xuống. Vài phút sau, không còn thấy anh ho nữa…
Tôi thở phào ngồi bệt xuống đất, mệt mỏi nhìn anh:
“Tại sao lại tái phát…”
Anh nhìn tôi một lúc lâu, đáy mắt xuất hiện tia đau khổ, cuối cùng mím môi quay đi. Đến lúc tôi tưởng anh sẽ không nói nữa thì giọng nói nhàn nhạt của anh vang lên…
“Là chiều mưa hôm đó…”
Người tôi lập tức chấn động…
“Là chiều mưa của hai năm về trước…ngày 15/6….”