Bao nhiêu lần tự nói mình sẽ chẳng khóc nữa…
Vậy mà mỗi đêm lệ vẫn không ngừng rơi…
…
Tôi trở lại lớp học ồn ào đó, úp mặt xuống bàn mệt mỏi. Mệt đến nỗi tay cũng không muốn cử động nữa.
Miệng lưỡi tôi đắng ngắt, cổ họng khô khan, không kìm được nấc lên. Cảm giác trong lúc đó rất tuyệt, vậy là tôi cứ nấc mãi..nấc mãi..không biết bao lâu thì thấy mình đã nức nở mất rồi…
Tôi cắn môi kìm nó lại nhưng hốc mắt lại tuon trào cái thứ dung dịch mặn chát đó. Tưởng đã hết rồi cơ mà…hóa ra vẫn còn nhiều như vậy
“Dương..mày làm sao thế” – Tiếng con Ngọc ở bên cạnh
Tôi hít một hơi, tay lau hết những thứ ướt nhẹm đó đi, ngẩng mặt lên nhìn nó:
“Có chuyện gì vậy?”
Ôi cố mãi rồi mà giọng vẫn có chút lạc đi…
“Mày không sao đấy chứ? Tại sao lại khóc thế?”
“Tao..” – Cổ họng tôi nghẹn lại – “Tao…không…tao…”
Không ổn rồi, nếu tiếp tục như vậy tôi sẽ khóc mất…
Nhất định không được khóc..nhất định không được
Con Ngọc lo lắng nhìn tôi. Cuối cùng nó không hỏi nữa, tươi cười như hoa:
“Dương, tao ày một tin bất ngờ!!! ^o^”
Tôi đưa đôi mắt thắc mắc lên nhìn nó…
Hiểu được ý của tôi, nó vênh mặt, cười đây ẩn ý:
“Cứ đi mới biết”
Rồi kéo tôi đi. Tôi muốn hỏi nó là đi đâu nhưng lại không thể mở miệng. Cuối cùng nó đưa tôi đến trước cánh cửa đã ghie sét ở tầng thượng. Nơi này..không phải không được phép lên hay sao…
“Tự mình tìm hiểu đi” – Nó đẩy tôi lên, sau khi tặng cho tôi một nụ cười bí hiểm thì chạy mất tiêu.
Tôi tò mò đẩy cánh cửa sắt đó ra, tiếng cửa sắt vang lên kẽo kẹt. Ngay sau đó tôi thấy một người con trai, người đó quay lưng lại với tôi, mái tóc vàng kim dưới cái nắng mùa hè càng vàng rực rỡ…
Anh ấy…
Người con trai đó từ từ quay người lại, hai tay dang ra, môi mỏng khẽ mấp máy:
“Nhóc con..anh về rồi…”
….
Anh nói cho em biết, khi nào anh về mới được lên nơi đó
Vì sao chứ???
Vì nơi đó chỉ là của anh thôi , chỉ khi có anh em mới được lên đó…
Ích kỉ…
Phải rồi, anh rất ích kỉ, vì như vậy mới có thể yêu em…
…
p.s: Đây là chap mình coi là xúc động nhất từ đầu fic cho tới giờ, nên khi đọc các bạn nghe cùng với bài “Gotta go my own way” nhé!!! Đảm bảo sẽ thấy hay hơn rất nhiều đấy
Start:
Vì như vậy mới có thể yêu em…
Yêu em…
Tôi ngây người, đứng chôn chân ở đó…
“Sao vậy? không nhớ anh là ai nữa hả” – Anh chu chu môi nũng nịu, tay vẫn dang ra…
Nước mắt tôi cố kìm lắm lại rơi ra, mím môi, chạy đến ôm anh…
“Vũ…”
Đúng anh ấy rồi, đúng anh ấy rồi. Người con trai tóc vàng với nụ cười đang yêu…
ANh đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của tôi:
“Nhớ anh không..”
Tôi xúc động đến không nói lên lời…bây giờ mọi chuyện hãy cứ như cơn gió bay đi…tôi không quan tâm nữa…Một lần này thôi, cho tôi được nghĩ tới anh…
Hàn Vũ…
“Em nhớ anh…hức hức..nhớ anh…”
Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của anh, một lúc lâu sau anh nhẹ nhàng ghé vài tai tôi thầm thì :
“ANh cũng vậy…rất nhớ em”
Sau đó tôi cảm thấy vòng tay anh siết chặt hơn:
“Nhóc con..anh nhớ em…nhớ rất nhiều…nhiều đến nỗi anh không còn nhận ra mình là ai nữa…nhiều đến nỗi tự bản thân thấy thật đáng sợ…”
…
“Tình yêu của em là thứ xa vời tôi chẳng thể với đến, chỉ có thể lảng lặng đứng nhìn chờ một ngày em tuột khỏi tầm tay. Sự hồn nhiên vui vẻ của em là nỗi đau vô hình của tôi, nụ cười ngọt ngào của em là thứ rượi vang đã uống rồi sẽ nghiện mà kẻ ngốc như tôi chẳng thể nào cưỡng lại. Tại sao lại là em? Con nhóc ngốc nghếch thích tự do? Vì sao tôi lại yêu em?”