Tôi gục đầu vào ngực anh thút thít, nước mắt tuôn ra làm ướt cả một mảng áo trắng. ANh nhăn mặt:
“A…dơ quá, em làm ướt áo anh rồi”
Tôi lườm anh một cái sắc lẻm, đẩy anh ra.
Anh cười thích thú, ôm chặt tôi vào lòng thì thầm:
“Đùa em thôi haha, em vẫn bướng như vậy nhỉ???”
“Sao anh về sớm như vậy?” – Tôi lau nước mắt, mỉm cười nhìn anh
“Để xem nào???” – Anh chu chu môi làm kiểu suy tư – “Sợ vợ yêu nhớ anh đến khóc thôi”
Tôi nhéo anh một cái vào vai, anh kêu ai ái, tôi tiện thế đẩy anh ra
“Anh là vợ yêu của anh chứ???”
Anh cười sủng nịnh:
“Okey, không phải vợ yêu, là pretty honey* ok” ( pretty honey: người yêu xinh đẹp)
Tôi gật đầu hài lòng:
“Thế còn được…”
“Em thật là bạo lực, mới gặp lại đã nhéo anh đau chết rồi” – Anh nói bằng giọng nũng nịu, tay xoa xoa chỗ tôi vừa nhéo… - “Có ngày anh bỏ em cho em khóc chết đi”
“Anh dám..”
Tôi dứ tay định đánh anh, anh cúi đầu:
“ANh không dám…ha ha tha cho anh”
Cánh tôi tay dừng lại giữa đầu anh. Tôi không nói gì, chỉ trầm ngâm đứng ngắm anh
Có vẻ gầy hơn trước rất nhiều…
“Tại sao lại gầy như vậy chứ?” – Tôi nói bằng giọng ủ rũ, tay bất giác đưa lên sờ mặt anh – “Học ở đó áp lực như vậy à?”
Nhất thời anh không quen với hành động của tôi, đơ một lúc. Lát sau đôi môi ranh mãnh đó nhếch lên:
“Em còn nói nữa, khi không đẩy người ta đi du học ở một nơi xa lắc xa lơ, may mà khóa học chỉ kéo dài nửa năm, nếu không anh đã để em làm quóa phụ rồi…”
“Học bổng là tự anh giành được đó, em ước mà còn chẳng được, bây giờ anh ngồi đó mà bắt đền em…”
Anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đó, cười dịu dàng:
“Honey, em biết mà..chỉ cần em muốn anh có thể đưa em đi du học bất cứ đâu”
Phải rồi, chỉ cần tôi muốn, không cần học bổng anh cũng có thể đưa tôi đi du học ở bất cứ đâu…
Vì tiền..là thứ anh không hề thiếu…
“Em không muốn dựa vào ai..anh biết mà…” – Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt mong chờ của anh, phút chốc nó biến thành thất vọng…
“Còn thứ gì khiến em lưu luyến đúng không?”
Giọng anh vang lên đều đều, bất giác tôi thấy giật mình…
Thứ khiến tôi lưu luyến…
Là bạn bè…thầy cô…ba mẹ…
Và cả người đó nữa….
Anh vẫn nhìn tôi, ánh mắt đó như xuyên thẳng vào kí ức của tôi, xuyên thấu trái tim tôi…
Lát sau anh bật cười thật to:
“Mắc cười quá…anh có ăn thịt em đâu, sợ cái gì chứ???”
Con người này..chỉ muốn chọc ghẹo người khác thôi sao??? Tức quá, bị mắc lừa rồi…>.<
“ANh dám trêu em” Tôi đưa tay đập bốp bốp vào lưng anh…
Anh cười đến nỗi mặt đỏ lựng, giơ tay đầu hàng:
“Tiểu nhân không dám, phu nhân tha cho…”
“Hừ, ngươi dám vô lễ với bổn cung, còn không mau nộp quà chuộc lỗi ra đây” – Tôi được thể vênh mặt lên,tay giơ ra.
Anh dở khóc dở cười:
“Đại phu nhân, thì ra người đợi tiểu nhân về là để nhận quà cáp sao?”
“Còn nói nữa, không mau mang quà ra đây” – Tôi chống nạch, chun chun mũi.
Anh cười bất lực, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu trắng..a há há tôi biết ngay mà…
Anh từ từ mở nó , lấy từ bên trong một chiếc lắc tay bạch kim lấp lánh, đan xen là những bông hoa cùng chất được khắc vô cùng tinh xảo, phần trung tâm của chiếc lắc tay là một quả cầu pha lê, bên trong có những hạt thủy tinh nhỏ bằng hạt cát kết lại thành hình một đôi cánh…
“Chân châu sao?” – tôi khinh ngạc nhìn anh
Anh lắc lắc đầu, tay cẩn thận đeo nó cho tôi, cuối cùng nhè nhẹ trả lời:
“Là điêu khắc thủy tinh”
“Điêu khắc thủy tinh?”
Tôi mê mẩn ngắm nó, dưới tác động của ánh mặt trời những bông hoa bạch kim tỏa ra thứ ánh sáng trong trẻo bắt mắt, nổi bật lên sự rực rỡ của đôi cánh thủy tinh bên trong quả cầu pha lê..
Đẹp quá…
“Anh đã mất đúng hai tháng để làm nó đấy”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, anh thấy thế thì bật cười, nhéo nhéo nhéo mũi tôi:
“Không cần ngạc nhiên, bạn trai em giỏi lắm đó…”
Tôi nhìn anh không vừa lòng, mím môi:
“Em không nhận được đâu”
Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, đưa nó đặt vào ngực trái của mình:
“Coi như nó là trái tim anh đi…coi như là em đang nắm giữ trái tim anh đi”
Tôi mở to mắt…
“Em…”
“Anh yêu em” – Anh mỉm cười, nắm chắc bàn tay tôi – “Yêu đến nỗi không dứt ra được nữa rồi…”
…
Trái tim tôi..từ lâu đã không còn thuộc về mình tôi nữa rồi…