Tùng..tùng..tùng…
Tiếng trống vào lớp vang lên, tôi bừng tỉnh, vội vàng nói:
“Em phải vào lớp rồi..anh..”
“Ừ” – Anh gật đầu – “Tí nữa anh sẽ lên phòng giáo vụ, bảo thầy làm đơn nhập học..”
“Ừm” – Tôi lung túng…- “Vậy em vào lớp trước đây”
Chạy nhanh thôi, mặt tôi nóng bừng mất rồi…phù phù..
“Dương…”
“Sao..sao cơ?” – Tôi quay người lại
Anh tiến về phía tôi,cúi đầu xuống đặt lên trán tôi một nụ hôn:
“Không có gì…” *Nháy mắt*
Cái con người điên khùng này..hừm hông thèo quan tâm đến anh ta nữa…
….
Chàng trai tóc vàng mỉm cười nhìn theo bóng dáng nhỏ bé cho đến khi nó khuất sau cánh cửa. Một lúc sau, móc từ trong túi một hạt pha lê , bên trong là vô số hạt thủy tinh nhỏ kết thành một đôi cánh…
“Ước gì nó cũng là trái tim của em nhỉ… ” – Mỉm cười, chàng trai cầm chắc lấy nó, ánh mắt đượm buồn…
“Xem đủ chưa?” – Chàng trai tóc vàng ngẩng đầu, cười ranh mãnh…
“…”
“Xem ra cậu chủ tập đoàn IC là người ham ngủ nhỉ, tôi tự hỏi trên tầng thượng này có gì hấp dẫn anh đến đây như vậy?”
“…”
“Dù sao thì xem cũng đã xem rồi, biết thì cũng đã biết rồi. Tôi chỉ muốn nói với anh một câu : níu kéo cũng vô ích thôi…”
“…”
“Vì cô ấy mãi mãi..mãi mãi là bạn gái của tôi”
“Chứ không phải là người yêu cậu sao?” – Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ góc tường khuất, một chàng trai tóc đỏ với đôi mắt nâu đặc biệt, nửa người trên dựa vào tường, cười châm chọc.
Chàng trai tóc vàng hơi lúng túng, bàn tay rắn chắc nắm lại thành một quyền, một lúc sau thì dãn ra:
“Anh hay tôi..dù quá khứ hay hiện tại…cả hai chúng ta đều là người yêu cô ấy…nhưng không phải người cô ấy yêu…”
Chàng trai tóc đỏ mím môi…
“Dù thế nào đi chăng nữa..tôi vẫn là người có quyền yêu cô ấy. còn anh…thì không”
Chàng trai tóc vàng nhếch môi, hai tai đút túi quần, thong dong đi xuống…
Thiên Bảo….
You lost!