Cảnh tượng vô cùng quen thuộc xuất hiện ở cổng trường…
Hàn Vũ dáng người cao gầy dựa nhẹ vào chiếc xe đạp màu trắng có rỏ bằng cỏ thơm, chốc chốc lại lấy tay gõ gõ vào mặt chiếc đồng hồ ánh bạc trên tay, mặt đăm chiêu…
Cứ như một bức tranh của cổ tích, anh đứng ngược ánh sáng, màu vàng óng ánh của nắng rọi xuống làm nổi bật cái khí chất quý tộc hiếm có, tạo nên một khung cảnh mờ ảo kì lạ…
TRong trí nhớ củ tôi, cũng đã có một chàng trai như vậy, dáng người cô độc hơi dựa vào chiếc xe đạp màu xanh lá cây, ngẩng đầu nhìn tôi dịu dàng…
“Dương…” – Tiếng gọi của Hàn Vũ là cắt dòng suy nghĩ của tôi…
“Tới đây”
Tôi lấy tinh thần, vẫy tay với anh, kéo vội chiếc ba lô đã tụt lại trên vai, chạy đến…
Hàn Vũ chở tôi đi lanh quanh đường phố Sài Gòn, tôi hơi dựa vào người anh, cảm nhận từng tia nắng nhẹ đậu trên vai, tay dang ra đón gió làm cho chiếc lắc tay bạch kim kêu leng keng…
Anh chở tôi đến một con đường phủ bóng cây xanh, dừng lại trước cái hồ xanh ngắt…
“Rất đẹp phải không?” – Vừa nói anh vừa chỉ về phía chân trời…
Tôi nhìn bóng của mặt trời gợi lăn tăn trên mặt nước, nó trong như lòng đỏ trứng gà…
“Ừm…” – Giọng tôi nhè nhẹ…
…
“Dương, nó đẹp phải không?”
“Đúng vậy nhìn rất ngon!!!!”
“Em đang suy nghĩ linh tinh gì đó???”
“Bảo..em đói!!”
“Này đừng nói với anh là em nghĩ nó thành lòng đỏ trứng đó nhé…”
“A..anh đừng nói nữa, em rỏ nước dãi rồi nè..>0