Ngoại truyện 1: Lời của Thiên Bảo!
Trần Hoài Dương….
Đó là người con gái đầu tiên tôi yêu, cô gái với mái đầu buộc lệch tinh nghịch, đôi má phúng phính dễ thương, đôi lúc nhỏ nhen đến dễ ghét, nhiều lúc lại nũng nịu và trẻ con…
Là người con gái cho tôi cảm giác nhẹ nhàng như những cơn gió đượm mùi hoa nhài thoang thoảng, làm người khác cứ mãi chìm vào đó, cảm nhận nó mãi mãi…
Là người con gái vô tình bước qua cuộc đời đầy nhàm chán của tôi, mang cho tôi hạnh phúc và niềm vui…
Trần Hoài Dương…
Cũng là nỗi đau mà mãi mãi tôi chẳng thể xóa bỏ, là người tước đoạt đi mọi thứ, từ hạnh phúc, hi vọng cho tới trái tim tôi…
Em đến nhẹ nhàng như làn gió nhưng lại đi vội vàng như một cơn bão lớn, khiến tôi sững sờ, khiến tôi đau đớn…
“Trò chơi này, ngay từ đầu anh đã thua rồi…”
Lời nói đó cứ lặp lại, lặp lại mãi trong mỗi cơn ác mộng của tôi. Em coi cuộc tình của tôi là trò đùa không hơn không kém, coi tôi là một con rối rồi xoay nó vòng vòng, đùa nghịch với nó rồi bỏ nó đi. Đúng vậy, tình yêu của tôi chỉ là một thứ rẻ tiền như thế, rẻ tiền đến nỗi không đủ để mua niềm hứng thú của em dù chỉ một giây nhưng…nhưng tại sao nó lại làm tôi thảm hại như vậy, hại tôi mãi mà chẳng quên được em?
Ông trời thật sự rất bất công, cuộc sống của tôi hai năm đó chỉ có chờ đợi và đau khổ thì cuộc sống của em lại toàn niềm vui, nụ cười đó vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời của những ngày hè Sài Gòn năng động, làm cho người ta ghen tị, làm cho người ta ngưỡng mộ…
Ngay từ giây phút ấy, tôi đã thề sẽ trả lại hết cho em, trả lại nỗi thống khổ tôi đã chịu hai năm qua, trả lại tất cả, kể cả những lời nói như con dao sắc cứa vào lòng tôi…
Để em hiểu được, yêu em khổ sở biết chừng nào, nhọc nhằn cỡ nào…
Vì chỉ khi yêu mới phải đau khổ, vì tôi đau khổ cũng vì quá yêu em…
p/s: Đây là món quà mình giành tặng cho những người yêu mến anh chàng tóc đỏ, có lẽ là đền bù ấy phút giây nhẫn tâm của chính tác giả ( so-ri-sô-mắc!!!). Mong nó sẽ không gây ra tác dụng phụ, yêu các readers nhiều!!!