Đông hay Tây đây?
Dường như đó là một sự chọn…
Mà cũng có thể là một bước ngọăt…
Là Vũ hay Bảo?
….
Tôi đứng trước cửa nhà, mắt nhìn mông lung một hồi…
2 giờ 30 phút…
“Dương…”
Hàn Vũ đứng dựa nhẹ vào chiếc xe x-game màu đen, vẫy vẫy tay với tôi…
Tôi không nói gì, cũng không cười, chạy đến đó, leo lên xe anh…
Không thể quay đầu lại nữa…
Vì em đã đi quá xa rồi…
Xa đến nỗi chỉ có thể tiếp tục bước tiếp thôi…
…
UC plaza, khu Đông 3 giờ 00 phút…
Tôi bị Hàn Vũ kéo hết hàng này đến hàng khác, khi thì đi mua quần jeans khi thì mua áo đôi,… qua 30 phút đi mua tay tôi đã chất đầy đồ…
Hazz nhìn những cặp đôi khác xem, bạn trai sẽ xách đồ giúp bạn gái vậy mà với tôi lại ngược lại, bạn trai chạy đi xem đồ, bạn gái lững thững theo sau…
Hay thật, bây giờ mình vẫn còn tâm trạng để tự giễu…
Tôi lo lắng ngước mắt về phía cổng Tây…
Chắc anh ấy sẽ không chờ đâu, sẽ không chờ đâu…
Tôi tự chấn an mình bằng mấy câu nói nhảm như thế, nhưng cứ càng như vậy lòng lại trĩu nặng…
“Dương. Chúng ta chụp ảnh đi”
Hàn Vũ tươi cười kéo tôi vào trong một cái lều nhỏ, tôi quay sang nhìn anh khó hiểu:
“Chụp ảnh đôi đó, có biết không?” – anh búng nhẹ vào chop mũi tôi
Ồ, ảnh đôi…
2 năm trước cũng có một chàng trai nói với tôi như vậy
…
“Là ảnh đôi đó, có biết không đồ ngốc?”
…
Tôi cắn môi, cố thoát ra khỏi cái suy nghĩ đó, cười cười:
“Em có phải đồ ngốc đâu chứ? Sao lại không biết!!!”
Câu trả lời đó dường như xuyên về quá khứ, về những kí ức vui vẻ hai năm về trước…
Vì lúc đó, đã có lần anh hẹn tôi đến đây hẹn hò…
Tách…
ÁNh đền flash nhấp nháy đột ngột làm tôi chói mắt, khi định thần lại thì đã bị Vũ kéo ra ngoài, anh nói gì đó với ông chủ rồi cầm 2 tấm ảnh nhỏ đến trước mặt tôi…
“ANh một cái, em một cái!”
Tôi nhìn nó một lúc rồi gật gật đầu.
“Đi ăn kem nhé! Nhìn em hôm nay có vẻ không vui!”
ANh chu môi, làm mặt xấu với tôi. Tôi phì cười, nhéo nhéo vai anh:
“Còn không mau đưa bổn cung đi”
“Tuân lệnh” – Anh đưa tay phải lên trên đầu làm tư thê nghiêm của quân đội rồi kéo tay tôi chạy đến quán kem gần đó…
Có lẽ vậy là đủ rồi phải không?
Đủ để em quên được anh…
…
“Hey Dương”
Hàn Vũ quơ quơ tay trước mặt tôi, tôi nhướm mày:
“Hưm?”
Anh cười cười, lấy từ trong túi một chiếc hộp màu xanh dương đưa cho tôi…
Tôi cầm lấy nó, tò mò mở ra…
Bên trong là một chiếc kẹp tóc hình đôi cánh nhỏ làm bằng pha lê, ánh đèn ni-ông trong quán kem làm nó sáng rực rỡ, tôi chú ý thấy ở góc đôi cánh có một dòng kí tự nhỏ…
Hs2D
“Lại là dịp gì nữa đây?” – Tôi mím mím môi
Anh cốp nhẹ vào đầu tôi, giọng giận dỗi:
“Hết biết em nữa, hôm nay là sinh nhật em đó…”
“Cái gì cơ?”
Chắc chắn là nghe nhầm rồi, không phải…không phải đâu…
“ANh nói hôm nay là sinh nhật em, 15 tháng 6”
Ầm…
Một tiếng nổ to vang lên, tất cả những người trong quán kem đều giật mình nhìn ra ngoài cửa…
Rào…rào…rào
Bất chợt từng hạt mưa rơi xuống lòng đường khô hạn, người đi đường vôi vàng kiếm mọt chỗ trú mưa, người bán hàng cũng nhanh chóng dọn hàng…
Mưa…
15 tháng 6…
Đầu tôi vang lên “đinh” một cái…
…
“2 giờ 30 phút, khu Tây UC plaza”
…
“DƯƠNG EM CHẠY ĐI ĐÂU ĐÓ”
Tiếng gọi thất thanh của Hàn Vũ vang lên từ phía sau nhưng tôi chẳng còn tâm trí để quan tâm nữa, tôi cố sức chạy thật nhanh, mặc kệ trời mưa ra sao, mặc kệ gió có như thế nào, tôi cứ chạy…chạy rồi chạy…
…
“Sao anh lại ở đây? Em đã nói không đến được rồi mà, mưa thế này mà anh đứng đây coi được sao?”
“Anh nói sẽ..chờ..chờ em mà”
“Hức..hức…đồ ngốc, hức…anh có biết em lo cho anh lắm không..nếu em không đến được thì làm sao? Hức..hức…”
“Anh biết là em sẽ đên mà…dù như thế nào thì em..em vẫn sẽ đến thôi…”
“Hức…hức…Vì sao chứ? Hức..nếu em bỏ anh không quay lại thì làm sao? Hức hức”
“Vì anh biết dù thế nào em vẫn sẽ yêu anh..mãi mãi yêu anh ”
…
Hức…Thiên Bảo, em yêu anh, mãi mãi yêu anh…
Thiên Bảo, em sai rồi…hức hức anh ở đâu?
Tôi đứng bần thần trong màn mưa trắng xóa, mưa tạt vào mặt, vào người đau rát.
Tôi không quan tâm, không quan tâm gì hết, tôi chỉ cần anh thôi..hức hức Thiên Bảo anh ở đâu?
“THIÊN BẢO, ANH Ở ĐÂU”
Tiếng gọi của tôi hòa vào tiếng mưa lộp bộp, chắc chắn anh không thể nghe được đâu…
“THIÊN BẢO, ANH Ở ĐÂU”
“THIÊN BẢO…”
“THIÊN BẢO TRẢ LỜI EM ĐI”
Tôi cứ thế gào thét, đến nỗi cổ họng đau rát, miệng nếm được cái mùi vị tanh tanh của máu…
Bỗng nhiên có một bàn tay chạm vào lưng tôi, tôi mở to măt quay người lại…
Thiên Bảo…
Em biết mà, biết anh sẽ chờ em mà…
Thiên Bảo, anh là đồ ngốc…
Tôi cứ bần thần nhìn anh, cổ họng tắc nghẹn…
“Nhóc con, mưa thế này chạy ra ngoài không sợ bị cảm sao?”
Giọng anh nhè nhẹ hòa vào gió, ẩn chứa sự cưng chiều khó cưỡng lại…
Tôi mím môi, xà vào lòng anh…
“Bảo..hức hức..em tìm thấy anh rồi…”
Em tìm thấy anh rồi…
Tìm thấy anh rồi…
Chàng trai của hai năm trước…tìm thấy rồi…
Bàn tay lạnh buốt của anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi như thoi quen 2 năm về trước…
Tôi vùi đầu vào hõng cổ anh, hít hà mùi hương bạc hà thoang thoảng quen thuộc…
Phải vậy không anh? Em mới chính là người không buông tay được…
“Dương…Anh yêu em”
ANh yếu ớt lên tiếng, sau đó tôi cảm nhận được đầu anh gục xuống vai tôi, cả người đổ ập xuống, hơi thở yếu dần…
Không…không đâu….
Không được..không được đâu….