Người tôi như đóng băng, các khớp ngón tay dường như bị liệt, chẳng còn cử động được, cứ giữ nguyên tư thế, ngẩng đầu nhìn cái biển cấp cứu màu đỏ chói…
Tại sao nó cứ sang mãi như vậy chứ?
Bên cạnh có một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi, tôi không quay sang, chỉ nhàn nhạt hỏi người đó:
“3 tiếng rồi phải không?”
Người đó thở hắt ra:
“3 tiếng rồi”
Hay thật, 3 tiếng rồi mà tôi cứ tưởng như 3 năm vậy…
Nước mắt không kìm được trào ra, tôi bặm môi, nhăm tịt mắt lại…
Đừng mà…tôi không muốn khóc…
Đừng mà…
Đừng…
Không biết từ bao giờ tôi đã ngả sang vai người đó khóc nức nở…
Thiên Bảo…
ANh tỉnh dậy đi…tỉnh dậy nhìn em một lần được không?
Anh bảo sẽ làm em đau khổ mà, bảo sẽ trả thù em cơ mà…em đang ở đây này, anh dậy đi chứ, dậy đánh em đi, mắng em đi…
Đừng nằm mãi như thế mà…em đau lắm anh biết không? Đau xé tim rồi đây này…
“Dương, bác sĩ ra rồi kìa…”
Tôi lập tức bật dậy, từ phòng cấp cứu, một người mặc áo blue đi ra, khuân mặt lấm tấm đồi mồi…
“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi bác sĩ…bác nói cho chấu biết đi…anh ấy thế nào rồi…”
Tôi kích động bám lấy tay ông ta…này sao ông không nói gì vậy? nói đi Thiên Bảo của tôi như thế nào rồi?? nói đi chứ??
Một bàn tay to lớn kéo tôi lại:
“Bác sĩ, cô ấy hơi sốc một chút…”
Ông bác sĩ gật đầu, nhìn tôi với ánh mắt đồng tình…
Đừng có nhìn tôi như thế? Tôi đang hỏi ông đó, Thiên Bảo như thế nào rồi? anh ấy như thế nào rồi?
Một lúc sau ông ta mới lên tiếng:
“Cậu ấy có tiền sử bị hen suyễn phải không? May mà được đưa đến bệnh viện sớm, nếu không với tình trạng như thế có lẽ đã không qua khỏi rồi…”
Ý ông ta là Thiên Bảo vẫn bình thường phải không?
“Bác sĩ…anh ấy bây giờ làm sao rồi?”
“Thuốc mê vẫn còn tác dụng, có lẽ khoảng 4 tiếng nữa sẽ tỉnh, hai người phải chú ý không được để bệnh nhân ra gió lạnh nếu không sẽ ảnh hưởng tới khả năng hồi phục của cơ thể ”
“Vậy..vậy bây giờ tôi có thể vào thăm anh ấy không?”
Ông ta gật đầu:
“Chỉ được từng người một thôi”
Tôi thoát ra khỏi bàn tay của người đắng sau, từng bước từng bước tiến vào phòng bệnh…
Cánh cửa trắng nặng nề mở ra, mùi thuốc sát trùng bôc lên khó chịu, tôi đưa mắt nhìn về phía góc phòng bệnh…
ANh ấy kia rồi…
Tôi tiến đến, ngồi xuống bên cạnh anh…
Thiên Bảo anh mệt mỏi lắm phải không? Nằm ngủ lâu như thế chắc chắn rất khó chịu nhỉ?
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, người con trai đó đã gầy đi rất nhiều, hai gò má đã hóp lại, môi cũng tái đi, nếu không biết có lẽ chính tôi cũng không ngờ anh có thể thành ra như thế…
“Đừng mà…đừng mà…”
Bảo, có phải anh ấy đang nói không?
“Bảo? Bảo em đây”
“Đừng mà…đừng mà…”
“Bảo? anh đang nói cái gì vậy?”
“Dương…đừng mà..đừng đi mà…”
Tôi chết lặng…
“Bảo, em đây, em không đi đâu”
Bất giác tôi nắm lấy tay anh, bàn tay anh lạnh buốt…
Một lúc sau dường như bình tâm lại, anh không còn nói mê nữa, chìm sâu vào giấc ngủ rất ngon lành…
Chỉ có một điều..tay anh nắm chặt lấy tay tôi…
Tôi nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đó, nước mắt không hiểu tại sao lại ứa ra…
“Bảo, em xin lỗi…”
…
Một vài cô ý tá ngồi túm tụm lại một góc:
“Ai cha, là cuộc tình tay ba sao? Thật là khổ thân cho anh chàng tóc vàng, ảnh đẹp trai thế cơ mà…”
“Đúng là ảnh rất đẹp trai…”
“Mấy bà định mơ sẽ cưa cẩm được ảnh hả? nhìn ảnh thế kia cơ mà, người ta làm sao mà quên được tình cũ chứ…”
“Ôi ước mơ~~”
“Các cô định đi làm việc hay là ngồi đây tán chuyện suốt cả buổi thế?”
Một phụ nữ với chiếc áo blue đã cũ, gương mặt già dặn từng trải bộng nhiên xuất hiện, mấy cô y tá đó giật mình sau đó đồng loạt cúi đầu:
“Y tá trưởng..tụi em..tụi em đi làm việc đây” – Rôi chạy đi mất biến
Bà y tá trưởng đơ ra một hồi cuối cùng cũng lắc đầu bỏ đi để lại đằng sau một dáng người cô đơn đứng dựa vào thành cửa…
Người con trai với mái tóc vàng lấp lánh như ánh sao đêm…
…
Là tôi thua hay tôi không muốn chấp nhận…
Đã biết từ đầu không thể yêu em mà vẫn cứ cố chấp yêu…
Yêu em thật sự khó vậy sao…Dương?