Edit: _QiuYue_
Chỗ dán bảng vàng, đã bị một đám người vây quanh chật như nêm cối.
Vì quá nhiều người, Trì Ưng Dương bế đồ đệ Thận Hành nhỏ bé không nhìn được của mình lên tay trái, còn tay phải thì nắm chặt lấy đại đồ đệ Cẩn Ngôn lớn hơn một chút, miệng nói không ngừng: "Xin nhường đường một chút", rồi nhấc chân chen vào dòng người.
Trong đám đông có một người đàn ông trung niên lên tiếng: "Nè chàng trai, cậu có biết chữ không, đọc cho bọn ta nghe thử một chút xem nào."
Trì Ưng Dương tự tin nói: "Ta đương nhiên biết rồi."
Từ nhỏ, Trì Ưng Dương đã được sư phụ nhặt được nuôi dạy trong đạo quán, bị bắt học chữ, nào là Đạo Đức Kinh, Kinh Dịch, rồi lại Tham Đồng Khế, Bão Phác Tử, Hoàng Đình Kinh, sau đó phải tu luyện những pháp môn này cuối cùng được sư phụ nuôi thả.
Sách trong đạo quán không ít, Trì Ưng Dương lại thích học tập nên vô sự tự thông học được Táng Kinh, Trích Thiên Tủy, Uyên Hải, Thiên Mệnh Thông Hội, Hỏa Châu Lâm, Linh Khu, Tố Vấn, Kim Quỹ, Thanh Nang Thư, Nan Kinh, Thương Hàn Tạp Bệnh Luận, Thần Nông Bản Thảo Kinh...!chờ đến khi sách thuốc đều thuộc nằm lòng thì lên núi tìm người luyện tập.
Đâu chỉ chừng đó thư tịch là đủ, mà những thứ được khắc trên mai rùa như Hà Đồ, Lạc Thư, chữ được khắc vào đỉnh Thanh Đồng, ký hiệu vẽ bùa chú hắn đều xem đều học qua.
Hắn học nhiều loại văn tự như vậy lí nào không biết chữ cho được.
Mà người dân vây xung quanh thấy hắn nói mình biết chữ đều lùi lại nhường một con đường thỉnh Trì Ưng Dương đến trước bảng vàng, để hắn có thể đọc giúp văn tự kia cho họ.
Từng lớp từng lớp người dân nhìn hắn chằm chằm.
Trì Ưng Dương tràn đầy tự tin bước lên trước, giương mắt nhìn bảng vàng, môi hé mở, nhưng: "..."
Trì Ưng Dương giật mình nha.
Sau 300 năm tu luyện ra khỏi núi, chẳng những quốc hiệu thay đổi, tiền đồng đổi dạng, ngân phiếu mất giá trị mà chữ viết cũng thay đổi luôn!
Ba trăm năm trước kiểu chữ là dạng tròn tròn đều đều, mập mập, nhiều chữ có dáng dấp giống vật thật(*).
Những chữ này có mang "khí", dựa vào sự lưu chuyển của bút viết mà có hàng trăm tác dụng, tu sĩ không cần biết chữ mà chỉ cần nhận ra "khí" của chữ là biết tác dụng.
Mà chữ hiện tại chữ viết vô cùng ngay ngắn như một đám ô vuông xếp hàng, không giống vật thật cũng không có "khí", rất khó để hiểu được.
Trì Ưng Dương vẫn nỗ lực nhận biết, có vài chữ nhìn vẫn giống trước kia như chữ "Mệnh", "Tương", nhưng cũng có những chữ dù có nghĩ nát óc vẫn không thể hiểu được, tóm lại chữ viết trên bảng vàng Trì Ưng Dương chỉ có thể đọc được vài kí tự mà thôi.
Người đàn ông vừa hỏi hắn thúc giục nói: "Tiểu huynh đệ nè, cậu biết chữ thì đọc đi chứ."
Trì Ưng Dương xấu hổ cúi thấp đầu, thành thật nói: "Ta chỉ đọc được vài chữ trong đó, còn cả bản thì không hiểu."
Quần chúng vây quanh hết sức mong đợi: "..."
Người đàn ông thở dài một hơi nói rằng: "Chẳng trách cậu dẫn theo hai đứa trẻ nhỏ ăn mặc như vậy.
Cậu nhất định ỷ bản thân lớn lên có chút nhan sắc, lúc còn trẻ chểnh mảng học hành, chỉ biết có vài chữ, đúng là một tên không học vấn không nghề nghiệp mà!"
Trì Ưng Dương vô cùng xấu hổ: "Đúng vậy, đều tại ta, nhưng ta sẽ học được nhanh thôi."
Đại đệ tử Trì Cẩn Ngôn lắc lắc tay của hắn: "Không trách sư phụ, sư phụ rất tốt rất rất tốt luôn đó ạ."
Tiểu đệ tử Trì Thận Hành được ôm vào trong ngực thì hôn hắn một cái an ủi: "Tối qua chúng ta có thịt ăn, sư phụ rất giỏi! Dù không có thịt ăn thì sư phụ vẫn tốt nhất, giỏi nhất!"
Trì Ưng Dương cảm động ôm chặt hai đồ đệ nhỏ đáng yêu nhà mình.
Đúng lúc này không biết ai hô một tiếng: "Hàn tài tử đến!" Từng lớp dân chúng nghe được liền nhanh chóng tách ra một con đường, một vị công tử hông đeo ngọc bội phe phẩy quạt mỉm cười gật đầu với đám đông rồi đi vào con đường.
Trì Ưng Dương cũng không chiếm vị trí nữa mà dắt Trì Cẩn Ngôn và Trì Thận Hành lui về sau nửa bước nhường vị trí kia cho người mới đến.
Hàn tài tử quan sát hắn từ đầu đến chân, cười khẽ một tiếng, mở miệng nói: "Còn trẻ không nỗ lực, già rồi sẽ hối hận.
Chỉ biết có vài chữ thì không thể nói mình biết chữ có hiểu không?"
Đám dân chúng xung quanh đều gật đầu tán thành.
Trì Ưng Dương nhìn bảng vàng, chỉ tay nói: "Vậy ngươi đọc đi."
Hàn tài tử liếc mắt nhìn hắn, cười thêm một tiếng, giương mắt bình bảng vàng mở miệng đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tam Vương gia nước Ninh, Trấn Quốc Tướng quân Lăng Hạo Uyên chiêu phu ở rể, hoàng thượng nhận thấy y chiến công hiển hách, đánh tan Bắc Quốc, chinh phạt Đại Mạc...!Đặc biệt chiêu cáo thần dân thiên hạ, hi vọng nam tử tướng mạo thượng giai, văn thao võ lược chưa thành gia lập thất đến trình báo tại nha môn.
Thời hạn một tháng, đến thời gian Lễ Bộ kinh thành sẽ đứng ra chọn lựa...
Trì Ưng Dương lẳng lặng nghe, cố gắng ghi nhớ từng chữ trên bảng vàng và những điều Hàn tài tử nói đều nhớ kĩ.
Người dân vây xem xung quanh thảo luận: "Lăng đại tướng quân kén rể mà được chiêu cáo bảng vàng không khác nào hoàng thượng tuyển phi, hoàng thượng đúng là xem trọng Lăng đại tướng quân đó."
"Dáng vẻ thượng giai, văn thao võ lược, ta cảm thấy Hàn tài tử rất phù hợp."
"Đúng vậy, Hàn tài tử chính là Nam Vân đại tài tử của chúng ta, thi họa tuyệt đỉnh, có văn có võ, Lăng đại tướng quân nhất định coi trọng ngươi."
Hàn tài tử khoác tay nói: "Mọi người quá khen nhưng văn võ của tại hạ chỉ ở mức bình thường.
Hơn nữa tướng quân kén người ở rể, nên ta cần bàn bạc kĩ lưỡng chuyện này với phụ thân."
Trì Ưng Dương hiếu kì nói: "Ở rể được bao ăn, bao ở, bao mặc lại còn có vàng có bạc để tiêu xài có gì không tốt?"
Hàn tài tử lãnh đạm liếc hắn mà không trả lời việc mà toàn thể người dân nước Ninh đều hiểu rõ này.
Có một người tốt bụng trả lời hắn: "Triều đình quy định, nam tử ở rể không được tham gia khoa cử, không được xuất sĩ, không được tòng quân, không được nạp thiếp, cũng không được ngăn cản phu lang mình cưới thêm phu quân, thế nên không ai thích ở rể cả."
"Ồ, điều này rất thích hợp với ta, ta là đạo sĩ, không tham gia khoa cử, không xuất sĩ, không nhập ngũ, không nạp thiếp đều được."
Người tốt bụng còn chưa nói xong nên nói tiếp: "Người ở rể bình thường toàn là loại người lớn lên đẹp như ngươi lại không có tiền đồ gì.
Ngươi không suy nghĩ sao, lần này là Lăng đại tướng quân kén rể, Lăng đại tướng quân đó! Tam Vương gia nước Ninh, Trấn quốc tướng quân, có văn có võ, đừng nói tướng quân có vừa ý ngươi hay không, ngươi đọc chữ còn không được dù lớn lên có đẹp đi chăng nữa thì làm sao vượt qua được kì sát hạch của nha môn.
Chỉ có người như Hàn tài tử đây, muốn dung mạo có dung mạo, muốn học thức có học thức mới có cơ hội."
Trì Ưng Dương tràn đầy tự tin nói: "Có thể."
Không thể thì GIAN LẬN!
Đây chính là xanh vàng rực rỡ đó, là vàng là ngọc xây nhà đó nha!
Dù không có vàng ngọc thì là nhà đá cũng được.
Không không nhà gỗ cũng được luôn!
Mùa mưa sắp đến rồi, ở nhà tranh mãi thì không chống đỡ được, đồ nhi nhỏ nhà mình mắc bệnh thì phải làm sao.
Dưới ánh nhìn giễu cợt của mọi người hắn bước lên xé bảng vàng nhưng không đến nha môn báo danh ngay.
Hắn dẫn hai đồ nhi nhỏ nhà mình đến tiệm quần áo mua vài bộ đồ cho chúng cũng như bản thân, sau lại đi chợ mua ít thịt và gạo.
Chỉ có thể mà đã xài ngót nghét năm lượng bạc!
Bạc đúng là không đủ xài mà.
Đúng là vì tiền mà phải khom lưng, phải đến ở rể nhà người không quen biết cũng không biết là chuyện tốt hay xấu nữa.
Hẳn là nên xem bói, dò hỏi Thiên Đạo một chút.
Nghĩ vậy Trì Ưng Dương mang gạo quay về nhà tranh, đến nhà hắn đặt thức ăn xuống rồi cùng các đồ đệ đi rửa tay.
Trì Ưng Dương nói rằng: "Lại đây, các con nhập môn đã mấy ngày rồi, vi sư hôm nay muốn vì chính mình tìm kiếm nhân duyên nên thuận tiện để cho hai đứa xem ta biểu hiện một lần, ta sẽ dạy các con môn đơn giản nhất là Chiêm Thuật.
Chỉ cần có thể học giỏi, ngoài xem nhân duyên còn có thể xem thăng quan, phát tài, xem bệnh, tìm người tìm vật, việc sắp xảy ra đều có thể xem rất chính xác."
Cẩn Ngôn cùng Thận Hành đều hưng phấn hô lên: "Vâng ạ!"
Tuy rằng sư phụ luôn cho rằng bản thân rất nghèo nhưng mà sư phụ chỉ cần ra khỏi cửa đã kiếm được bánh Hạnh Hoa ăn rất ngon, còn có tiền mua gạo mua thịt mua quần áo mới nữa đó.
Có thể bói toán trong nhiều phương diện như vậy, chỉ cần nghe thôi đã thấy có ích lắm rồi!
(*) theo mô tả mình nghĩ ý tác giả mô tả giống thể chữ Triện.