Sân bay Tân Sơn Nhất vốn đã nhộn nhịp, nay lại càng nó đông hơn khi có sự xuất hiện của một chàng hoàng tử tuyết. Từ trong sân bay, một thiên thần bước ra. Đặc biệt, thiên thần không có cánh, cũng giống như con người không biết cười. Đôi mắt màu tím lạnh lẽo, ánh mắt toát ra một làn khí như băng tuyết. Chiếc mũi cao, đôi môi mọng đỏ, làn da trắng mịn hồng hào càng làm cho thiên thần đó nổi bật hơn hết.
Điểm nhấn cho thiên thần đó là bộ trang phục với chiếc áo phông trắng hình cây thánh giá cộng thêm chiếc quần jean rách đi kèm với chiếc áo khoác da bên ngoài. Và phụ kiện không thể thiếu đó là chiếc kính hiệu che mất nửa khuôn mặt làm vẻ đẹp của anh thoắt ẩn thoắt hiện khiến người khác phải say mê. Người đó không ai khác, là hắn - Dương Lâm Hoàng Phi, người mang trên mình vẻ đẹp của mặt trăng.
Mọi người có mặt ở đó dường như bất động, khoảng thời gian dừng lại ngay lúc ấy. Tất cả các ánh mắt đều đổ dồn vào hắn. Từng bước chân hắn đi làm cho mọi người không thể nào không dõi theo. Hắn bước đến chỗ một con siêu xe Lamborghini Reventon Roter cùng với 4 con Ferrari đang đậu. Bên con siêu xe là 10 tên vệ sĩ khoác trên mình bộ đồ màu đen, khuôn mặt họ được che lại bởi những cặp kính cũng đen nốt. Thấy hắn bước đến, đám về sĩ tản ra hai bên tạo thành một lối đi cho hắn bước vào. Một tên chạy đến mở cửa con siêu xe ra cho hắn bước vào. Sau khi hắn đã yên vị trên xe, chiếc xe lăn bánh chạy mất hút.
Mọi người trong sân bay nhìn hắn lên xe đi mà luyến tiếc, hiếm lắm mới có một người vừa đẹp vừa giàu có mặt ở đây vậy mà lại đi nhanh đến thế. Sau khi hắn đi, sân bay trở lại hoạt động như thường. Mặc dù mới chỉ nhìn thấy hắn nhưng chắc chắn rằng, họ không thể quên được hình ảnh một thiên thần không cánh đã từng xuất hiện tại nơi này.
.
Ở trên xe, ánh mắt hắn hướng ra cửa sổ nhìn những cảnh vật xung quanh. Cảnh vẫn vậy nhưng người còn đâu. Ánh mắt hắn thoáng qua một tia đau buồn nhưng chỉ trong nháy mắt, khó có thể thấy được. Thu lại ánh mắt của mình, hắn lấy chiếc laptop ra rồi bắt đầu vùi mặt mình vào công việc. Ngón tay thon dài của hắn lướt nhẹ trên hàng bàn phím của laptop. Những hàng chữ dài được hắn đánh ra một cách nhanh chóng. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn vào máy tính. Không để một việc gì phân tâm vào.
Thánh ca tuyết thiên thần, trong đêm tuyết rơi.
Vẫn có một bóng ai, cầu nguyện trong mưa tuyết.
Lệ cô gái rơi, bàn tay níu bông tuyết nhẹ rơi.
Ánh mắt nhòa thương nhớ, trái tim tan vỡ.
Ngàn bông tuyết rơi đêm buồn, nàng công chúa sao vẫn đợi chờ.
Một bông tuyết rơi trong lòng ai, hạt tuyết trắng trên bờ mi.
Tuyết vẫn rơi khi mùa xuân đến, tuyết vẫn rơi khi mua thu tàn.
Tuyết trong lòng... mãi không tan.
Theo năm tháng, tiếng chuông như nỗi lòng trong đêm giá băng.
Trái tim còn lưu mãi, ước mong một ngày mai.
Lệ cô gái rơi, bàn tay níu bông tuyết nhẹ rơi.
Ánh mắt nhòa thương nhớ, trái tim tan vỡ.
Tuyết thiên thần.
Bản nhạc tuyết thiên thần vang lên, điện thoại rung rung nhẹ. Hắn khẽ nhăn mặt lại khi nghe đến bản nhạc này. Một bản nhạc buồn. Hắn không vì tiếng chuông điện thoại kêu mà ngừng làm công việc. Mặc kệ chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi kia, hắn vẫn không rời mắt khỏi máy tính. Chiếc điện thoại ngừng kêu nhưng sau đó lại kêu tiếp, cứ ba bốn lần như vậy. Mệt mỏi vì bị làm phiền, hắn cầm chiếc điện thoại lên, là một số lạ. Nhấn vào chiếc nút màu xanh, hắn đưa điện thoại lên áp vào tai.
- Ai ? - Chỉ với một chữ nhưng khiến đầu dây bên kia hốt hoảng mà vội trả lời.
- "Là ta, baba con đây." - Người xưng baba kia lên tiếng. Giọng ông rung nhẹ, không che dấu đi nỗi sợ hãi.
- Chuyện gì ? - Hắn lạnh lùng như tảng băng ngàn năm. Giọng nói có chút căm hận, có chút tức giận và có chút khẩn trương.
- "Con vừa về nước phải không. Tối nay con rãnh chứ, đến dự tiệc mừng thọ 80 của bà nội nha. Nội con nói rất nhớ con." - Ông Kiệt (Baba hắn) biết mình đang làm phiền hắn thì vội vào thẳng vấn đề.
- Không rãnh. - Hắn lạnh lùng phán hai từ mà không nể nang đến người đang nghe là baba mình.
- "Con đừng như vậy. Nội rất nhớ con đó. Nghe con trở về, nội liền nói ba gọi cho con. Ta biết, con còn rất giận ta. Nhưng xin con, hãy đến một lần này vì nội, chỉ vì nội thôi con." - Giọng nói bên kia rung nhẹ lên, có chút gì đó buồn bã.
- OK. Mấy giờ ? - Hắn khẩn trương.
- "7h30, cảm ơn con đã đồng ý." - Ông Kiệt vui vẻ nói. Ông cứ nghĩ rằng lần này mình cũng sẽ không thuyết phục được hắn nhưng đâu ai ngờ hắn lại đồng ý. Ông thực sự rất vui, rất rất vui.
Cuộc điện thoại kết thúc, hắn vứt điện thoại qua một bên. Hắn mệt mỏi dựa người vào thành chiếc ghế, đôi mắt khép hờ. Hắn suy nghĩ mông lung, bất chợt, hắn ngồi dậy rồi nói với ông tài xế.
- Nghĩa trăng YN.
Nghe thấy giọng nói lạnh băng của hắn, ông tài xế run run trả lời.
- Vâng thưa thiếu gia.
Không khí tất bật của buổi tiệc khiến mọi người trong biệt thự Moon bận rộn đến mức không có giờ ngồi. Người đi vào, người chạy ra, người đi lên, người đi xuống, nhìn mà chóng cả mặt. Đi đến chiếc ghế salon, nơi có một bà cụ đang ngồi, ông Kiệt ngồi xuống bên cạnh bà cụ đó.
- Sao rồi. Nhóc Moon có về không ? - Giọng bà cụ mang đầy nghi ngờ. Ánh mắt mang đầy tia hy vọng.
- Dạ, mẹ cứ yên tâm. Thằng nhóc nói là sẽ về. - Ông Kiệt không dấu nổi vẻ mặt vui mừng. Lúc này ông chỉ muốn nói với cả thế giới rằng con trai ông sẽ bước vào căn nhà này, căn nhà mà chủ nhân không ai khác chính là hắn.
- Thật sao ? - Nội hắn ngạc nhiên hỏi lại như để khẳng định rằng tai bà không nghe nhầm.
- Tất nhiên là thật rồi. - Ông Kiệt vui vẻ trả lời.
Cả hai người cứ ngồi cười như vậy. Những người hầu mới đến làm thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mới lúc nãy, cả hai đang còn buồn bã lo lắng gì đó mà bây giờ lại vui tươi thế này. Những người mới đến thì không biết nhưng những người đã làm việc lâu năm tại đây thì biết. Bà Trương - mẹ nó thấy cả hai cứ ngồi cười như vậy thì đi đến hỏi.
- Có chuyện gì mà chủ tịch và lão phu nhân lại vui mừng như vậy ? - Bà Trương vừa rót trà vừa nói.
- Nói mọi người chuẩn bị đi. Hôm nay nhóc Moon sẽ trở về để mừng thọ ta. - Nội hắn cười nói.
- Sao ? Thiếu gia sẽ trở về ạ. Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng chủ tịch. - Bà Trương cũng vui mừng thay cho họ. Bà biết họ đã mong chờ đứa cháu này trở về như thế nào và bà cũng là người chứng kiến quá trình khôn lớn của hắn. Bà rất hiểu hắn. Trong đám người làm thì cũng chỉ có bà và chồng bà biết được quá khứ đau thương của hắn. Cũng chỉ có bà mới biết được nội và baba hắn đã đau buồn như thế nào khi biết hắn quyết định định cư bên Mĩ. Trong cuộc chơi này, không ai là người đúng và cũng không có ai sai cả.
- Con bé Sun đâu rồi. Kêu nó ra đây ta có việc nhờ. - Nội hắn nhìn bà Trương rồi nói.
Sau khi đi vào trong kêu nó, bà Trương cũng đi làm việc của mình. Nó đi ra đứng trước mặt nội hắn và baba hắn rồi nói:
- Lão phu nhân kêu con ạ ?
- À, bây giờ con có thể thay ta ra nghĩa trang được không ? - Nội hắn nhìn nó với ánh mắt buồn buồn.
- Để làm gì ạ ? - Nó lễ phép hỏi lại.
- Con giúp ta đưa bó hoa hồng trắng này ra thăm mộ Lâm Khã Băng được không ? - Nội hắn ấp úng.
- Tất nhiên là được rồi ạ. - Nó cười cười nhìn nội hắn. Mặc dù nó rất thắc mắc không biết người tên Lâm Khã Băng kia là ai nhưng nó không dám hỏi, nó biết nội hắn đã nói kín như vậy tức là nội hắn muốn giấu nên nó cũng không muốn hỏi để bà phải khó xử.
Bước lên chiếc xe đã được nội hắn chuẩn bị, nó ngồi yên vị trong chiếc xe và chiếc xe lăn bánh chạy vụt đi. Tới nghĩa trang YN, nó bước xuống xe và đi lên trên ngọn đồi mà nội hắn đã chỉ. Tới ngọn đồi, nó hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cả một rừng hoa hồng trắng. Nó đi đến chiếc cổng có tên ngọn đồi hoa hồng trắng. Ở đó có một người bảo vệ đang đứng canh gác. Thấy nó đi đến đây, bác bảo vệ vội hỏi:
- Cô là Sun, người mà lão phu nhân đã nói ?
- Vâng, cháu là Sun ạ. Cháu có thể vào được không ? - Nó lịch sự trả lời rồi hỏi lại.
- Tất nhiên là được rồi. Cháu vào đi. - Nói rồi bác bảo vệ đi đến mở chiếc cổng cho nó đi vào.
Nó đi bộ trên con đường đầy hoa hồng khoảng 5' thì thấy một chiếc xe hơi đậu ở đây. Đi lại gần chỗ đậu xe, nó ngây ngất khi thấy một chàng trai, à không, phải nói là một thiên thần đang quỳ bên cạnh một ngôi mộ mang tên Lâm Khã Băng, chính xác là ngôi mộ nó đang tìm. Chàng trai đó mang một vẻ đẹp lạnh lùng khiến người khác phải đau tim và chàng trai đó không ai khác, là hắn. Khẽ bước đến trốn sau một cái cây to, nó hướng ánh mắt về phía hắn.
Hắn quỳ bên ngôi mộ màu trắng, ánh mắt mang một nổi buồn sâu thẳm. Khẽ lấy bó hoa hồng trắng đang để bên cạnh, hắn đưa tay lên vuốt vuốt khuôn mặt cô gái trong hình. Một cô gái thực sự rất xinh đẹp. Mái tóc màu hạt dẻ cũng với đôi mắt đen láy, to tròn làm cô toát lên một vẻ đẹp phương tây. Trên người cô là một chiếc váy màu trắng tinh khiết, nhìn cô không khác gì một nữ thần.
Đặt bó hoa lên ngôi mộ, hắn cầm cây đàn violon lên rồi bắt đầu chơi. Những tiếng đàn của hắn vang lên. Từng tiếng một khiến hắn cảm thấy đau lòng. Nốt nhạc vang xa, được gió thổi đến một nơi nào đó. Gửi đến một người mà hắn yêu thương nhất. Bản nhạc Song From A Secret Garden khiến hắn nhớ về quá khứ. Một quá khứ êm đềm và hạnh phúc, một quá khứ không đau thương và không hận thù, một quá khứ đầy tiếng cười của một gia đình.
- Mẹ... Phi về rồi đây. Phi về với mẹ rồi đây. Phi nhớ mẹ lắm, nhớ rất nhiều. Chừng nào thì mẹ mới cảm thấy mệt mỏi đây. Mẹ cứ nằm dưới đó không phải rất khó chịu sao ? Mẹ nằm ở đây có lạnh không ? Ở nơi đó, mẹ có vui không ? Mẹ... Từ bây giờ, Phi sẽ không đi đâu nữa hết. Phi sẽ ở đây để trả thù cho những kẻ đã làm mẹ phải đau. Và chắc chắn, ông ta cũng phải chịu tội. - Hắn buông cây đàn xuống, đi đến bên cạnh ngôi mộ. Rồi khẽ thì thầm. Từng lời hắn nói khiến người khác phải đau lòng. Quá khứ của hắn đau thương đến như vậy sao ?
Đang ngồi bên cạnh mẹ hắn, hắn bất chợt đứng lên, đi về phía cái cây gần con xe của mình. Từng bước, từng bước của hắn khiến nó như ngừng thở. Nó cố gắng để không thốt ra một tiếng động gì nhưng dường như ông trời lại không giúp cho nó.
- Áaaaaaaaaaaa..... - Nó kêu lên đầy sợ hãi rồi chạy ra núp sau lưng hắn.Hắn nhìn nó khó hiểu, đi lại cái cây mà nó đã trốn rồi nhìn vào. Hóa ra chỉ là một con sâu. Hắn không nhìn con sâu nữa mà đi lại đứng đối diện nó rồi hỏi:
- Muốn chết hả ?