Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em

Con siêu xe phóng vụt như bay trên đường cao tốc.Ngồi trong xe,Bảo Duy sợ hãi nắm chặt lấy hai bên ghế ngồi.Mặc dù đã nhiều lần đua xe với tốc độ lớn nhưng Bảo Duy vẫn chưa thể quen được với cái tốc độ ánh sáng này.Mà lại còn chạy trên cao tốc nữa chứ.Vì tính mạng của mình,Bảo Duy lấy hết can đảm 17 năm tích lũy ra rồi nói:

- Ric,mày chạy chậm lại một chút được không?

Câu nói vừa dứt,Bảo Duy cảm nhận được có một luồng khí lạnh nào đó phả vào người mình.Không lẻ hắn đã nổi giận.Khẽ quay qua liếc liếc khuôn mặt hắn,Bảo Duy dường như không còn một chút máu nào khi nhìn thấy khuôn mặt hắn càng ngày càng lạnh hơn.

Nhưng đột nhiên,tốc độ xe giảm xuống khiến Bảo Duy hơi bất ngờ.Biết mình thoát nạn,Bảo Duy lấy tay xoa xoa ngực như để hoàn hồn lại.Giọng nói lạnh băng của hắn vang lên,giúp Bảo Duy bình tâm lại.

- Dọa mày sợ sao?

- Cũng hơi hơi.- Bảo Duy ngạc nhiên trả lời.Từ khi nào hắn biết quan tâm đến người khác thế nhỉ?

Két...

Con xe thắng lại trước trụ sỡ của R.I.P.Chẫm rãi bước xuống xe,hắn thảy chiếc chìa khóa về phía tên bảo vệ rồi mới từ từ đi vào trong trụ sỡ.Trước đại sảnh,khung cảnh tan hoang,mọi thứ đều bị đỗ vỡ hết.Nhìn một lượt tất cả mọi thứ,hắn và Bảo Duy chăm chú nhìn vào người mà đã gây ra sự việc này.

Một tên con trai mặc áo da đen,chiếc quần jean cũng đen nốt.Trên đầu còn đội cả một chiếc mủ phớt kaki màu đen luôn.Khuôn mặt hắn ta hiện ra,đôi mắt đầu sự hận thù và khát máu.Đôi môi khẽ mấp máy cái gì đó rồi tiếp tục lao vào 10 tên vệ sĩ còn lại của R.I.P.Nhìn thấy khuôn mặt của tên đó,Bảo Duy bất ngờ hét lên.

- Thái Thiên Hà.

- Đúng,là tao.- Dẹp xong 10 tên vệ sĩ,Thiên Hà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã được che đi bởi chiếc mặt nạ của hắn.Môi mọng đỏ khẽ nhếch lên 30 độ tạo thành một đường cong hoàn mĩ.Ánh mắt bắn một chùm tia hận thù về phía hắn.

- Muốn gì???- Giọng hắn lạnh như ở bắc cực.

- Muốn gì à???Mạng của mày.- Thiên Hà cười to.Nụ cười này,rất quen.

- Mày là...- bảo Duy như nhớ ra điều gì đó,anh đưa tay chi vè phái Thiên Hà rồi nói.

- Cháu nội của ông Thái Vi Khiết.Nhớ rồi chứ.- Thiên Hà mặt không cảm xúc trả lời.

- Haha..Thì ra muốn đến đây để trả thù.Mày nghĩ mày sẽ thắng R.I.P sao.Mày là cái thứ gì mà đòi đấu với R.I.P.mày dựa vào cái gì mà đến đây phá?- Bảo Duy nói với chất giọng mỉa mai.

- Hừ...- Thiên Hà cứng họng.Hừ lạnh một cái.

Tay anh cầm chặt lấy khấu súng,đưa lên chỉa vào chán cao ráo của hắn.Anh nghiến răng rồi nói.

- Nợ máu phải trả bằng máu.

- Mày dám.- Bảo Duy rít lên.

- Không có gì mà tao không dám làm.- Thái Thiên Hà cười nửa miệng.

Thiên Hà kéo còi và

Đoàng...

Tiếng động lớn vang lên khiến không gian im ắng trở nên thật ồn ào.Khẩu súng được thả xuống,khủy tay Thiên Hà rướm đầy máu.Ánh mắt vẫn chiếu hàng ngàn tia căm phẫn về chỗ hắn đang đứng.

Vâng,người trúng đạn không phải hắn mà là Thái Thiên Hà.Người bắn không ai khác là Khôi.Khôi từ từ cất khẩu súng vào trong túi rồi đi đến bên cạnh hắn và hỏi:

- Mày có sao không?

- Không.- Giọng nói 1000 độ của hắn khiến tất cả như đóng băng.Từ từ đi đến bên cạnh Thái Thiên Hà,hắn khé vào tai anh,thì thầm.

- Đừng bao giờ mơ tưởng đến việc lật đổ vào R.I.P.- Hơi thở lạnh băng của hắn phả vào gáy của Thiên Hà khiến anh không rét mà run.Nói xong,hắn bước đi trước ánh mắt hận thù của Thiên Hà.

- Mày nghĩ mày có thể dễ dàng giết Ric sao.Nếu dễ giết như vậy thì Ric đã không thể thay ông nội mày mà đứng lên làm chủ tịch thế giới ngầm rồi.Haha...- Bảo Duy mỉa mai.Anh cũng bước đi theo hắn,để lại là một tràng cười khinh bỉ dài vô tận.

Tức giận,..căm thù,...sợ hãi,...Thiên Hà ôm láy cánh tay rướm máu của mình đi nhanh ra khỏi trụ sở của R.I.P.Nhanh chân lên con siêu xe,Thiên Hà khởi động xe rồi phóng vụt như bay trên đường XYZ.

------------TẠI PHÒNG CHỦ TỊCH-----------

Hắn ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế chủ tịch.Xoay người về phía cửa kính phía sau lưng,nhìn cảnh vật ban đêm.Bầu trời đầy sao,sáng chói,ánh trăng sáng lên trong đêm,trốn vào những đám mây.Ánh sáng của trăng tắt hụt.Cũng như hắn,một con người mãi mãi không thể vứt bỏ hận thù mà sống.

Nhìn Thiên Hà,hắn lại nhớ về khoảng thời gian ở Mĩ.Hắn cũng đã từng chém giết.Vì hận thù,hắn đánh người không lí do.Chỉ cần đứng trước mặt hắn nói đến chữ "mẹ" hay "My" thì ngay lập tức,kẻ đó được làm bao cát miễn phí cho hắn xả giận.

Bao nhiêu tháng sống trong hoàn cảnh đó,hắn càng ngày càng trở nên mù quáng.Càng ngày càng giống như một con quỷ sa tan.Qúa quen với những trận đòn của hắn,tất cả mọi người lúc đó chỉ cần nghe đến cái tên Ric thì ngay lập tức,họ cách xa hắn 10m.Mặc cho chú (baba Nhật Hạ) và Nhật Hạ khuyên nhủ,hắn vẫn cứ bước trên con đường tội lỗi đó.

Những ngày tháng cứ dần trôi qua như vậy cho đến một ngày,hắn gặp được Hưng,người đã thay đổi hắn.Tiếp xúc với Hưng càng nhiều,hắn lại càng cảm thấy quy mến Hưng hơn.Dần dần hiểu được hoàn cảnh sống của Hưng,hắn mới hiểu được rằng,trên thế giới này,không phải chỉ có hắn là người đáng thương nhất.

Hưng còn đáng thương hơn hắn.Không ba,không mẹ,một mình chống chọi với cuộc sống khắc nghiệt trên vùng đất xa lạ nhưng một lời hoán than hay trách móc từ Hưng,hắn cũng chưa bao giờ nghe thấy.Hưng chính là người đã khiến hắn có ý chí.Từ đó,hắn cói Hưng như người thân duy nhất của mình trên đất khách..

Quyết tâm nổi lên,hắn ngày ngày cố gắng tạo dựng một cơ đồ to lớn với hy vọng có thể trả thù cho mẹ và Thiên My.7 năm,chính 7 năm đã làm thay đổi hắn.Hắn trở nên khát máu và lạnh lùng với tất cả,chỉ trừ Nguyễn Hoàng Khánh Hưng.

Nhớ lại khoảng thời gian đó,hăn thực sự hối hận vì đã lãng phí khoảng thời gian đó cho những việc vô bổ.

Cốc...cốc...cốc...

Tiếng gõ cửa truyền đến,cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

- Vào đi.- Hắn lạnh lùng nói.

- Mày không về nhà sao?- Nguyên Nguyên nhìn hắn.Thấy tâm trạng suy tư cùng một chút mệt mỏi hiện lên trên mặt hắn,Nguyên Nguyên quan tâm hỏi.

- Ừ,về chứ.- Nói rồi,hắn với tay lấy chiếc áo khoác da trên thành ghế rồi đứng dậy

bước đi ra khỏi cửa,Nguyên Nguyên cũng theo sau hắn.

Về đến biệt thự White Rose,hắn tha từng bước chân mệt nhọc của mình lên phòng.Với tay lấy bộ quầ áo trong tủ,hắn mơ hồ bước vào nhà tắm.Thả mình trong dòng nước mát,hắn mệt mỏi suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.Từ việc Vương Thiên Minh trở về rồi đến chuyện Trịnh Minh Huân ghé vào bar của hắn,Thái Thiên Hà ngay từ lúc nhập học đã thách đấu với hắn.Những chuyện này không lẻ có liên quan đến nhau sao???

Đau đầu vì mớ suy nghĩ hỗn loạn này,hắn lau sạch người rồi bay thẳng lên giường,đánh một giấc ngủ thật ngon.

Lén lén đi từng bước chân thật nhỏ nhẹ,Nhật Hạ hé cửa rồi nhìn vào phòng hắn.Thấy hắn đã ngủ rất say,Nhật Hạ mới từ từ chạy xuống gara lấy con siêu xe rồi phóng nhanh đến bar Death TS.Bước xuống con mô tô với phong cách ngạo nghễ,Nhật Hạ đạp cánh cửa bar rồi từ từ đi vào như thể nới đây chỉ có mình cô.

Những ánh mắt hình chằm chằm vào cô như quái thú.

Cảm thấy khá khó chịu nhưng Nhật Hạ vẫn ung dung đi đến quầy bar.Chợt nhớ ra một cái gì đó,anh chàng Bartender chạy nhanh đi vào trong phòng nhân vien,gọi một cô nàng khá xinh đẹp ra rồi chỉ vào Nhật Hạ.Cô nàng thấy Nhật Hạ thì khẽ cười nhẹ rồi thay anh chàng đó làm bartender hôm nay.

Vừa ngồi xuống quầy bar,Nhật Hạ không thèm nhìn lấy cô nàng bartender mà khẽ gọi:

- Cho một ly whisky.

- Không được,Whisky rất mạnh.Uống vào sẽ say đấy.- Cô nàng bartender lên tiếng ngăn cản.

Cảm thấy giọng nói này và câu nói này khá quen nên Nhật Hạ ngước mặt lên nhìn cô nàng kia.Bất chợt,gặp phải khuôn mặt quen thuộc của cô bạn mình đang pha chế,Nhật Hạ vui mừng đến mức hét lên.

- Tôn Trâm Anh.Tao nhớ mày chết đi được.- Nhật Hạ vừa hét vừa ôm chầm lấy Trâm Anh.

- Tao không có bị less đâu à nha.Bỏ ra coi,họ nhìn kìa.- Trâm Anh đưa ánh mắt của mình đảo khắp một vòng rồi khẽ nói.

Nghe Trâm Anh nói vậy,Nhật Hạ cũng đưa mắt nhìn mọi người.Thấy trạng thái đáng xấu hổ của mình,Nhật Hạ cười gượng một cái rồi vội buông Trâm Anh ra.Từ đằng xa đi đến,Hải Đăng cất lên giọng nói ngàn vàng của mình:

- Nè bảo bối.Ai cho phép em ôm người khác hả.

- Xí,...Cậu nhỏ mọn như vậy từ khi nào thế hả.- Trâm Anh bĩu môi.- Trả vợ lại cho cậu nè.- Cô tiếp lời,tiện tay đẩy Nhật Hạ về phía Hải Đăng.

- Hihi...Đăng giỡn thôi mà.- Hải Đăng nở nụ cười giảng hòa.Anh đón lấy thân người Nhật Hạ vào lòng mình.Ôm thật chặt.

- Ngọt quá nha.- Trâm Anh cười gian xảo.

- Tất nhiên.Mà Anh về nước khi nào vậy.Sao không gọi Đăng ra đón.- Hải Đăng ngồi xuống,kêu một ly coocktail loại nhẹ cho mình và Nhật Hạ rồi nói.

- Mới về hôm qua thôi.Lần này về nước e rằng sắp có đại chiến.- Trâm Anh hạ giọng xuống,cảnh giác nhìn xung quanh rồi mới từ từ thì thầm với Đăng và Hạ.

- Ý mày là sao?- Nhật Hạ nghi ngờ nhìn Trâm Anh.

- Tao nghe nói Ken sắp về nước.- Trâm Anh cười nửa miệng,tỏ ra vẻ khá thích thú.

- Thông tin từ đâu???- Hải Đăng ngờ vực hỏi.

- Thuộc hạ của Ry.- Trâm Anh kiệm lời.

- Như vậy thì không phải anh Phi sẽ gặp nguy hiểm sao?Không được,em phải về báo cho anh Phi.- Nhật Hạ nói xong,cô liền bước đi.Nhưng bị cánh tay của Trâm Anh kéo lại.

- Mày điên à.Chuyện này không được tiếp lộ ra ngoài đâu.- Trâm Anh gần như quát lên.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết.Nếu anh Phi của mày tài giỏi thì hắn ta chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

- Ừ.

Nói rồi,cả ba lại cùng nhau đi đến một phòng R.I.P của bar để hàn huyên tâm sự.Một tháng xa nhau,bộ này cảm thấy khá thiếu vắng rồi.Đây chính là khoảng thời gian tốt nhất để cho họ giải bày tâm sự và cũng chính là khoảng thời gian chuẩn bị cho cuộc đại chiến các bang phái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui