Tại trung tâm thương mại lớn nhất thành phố,bà Diana vui vẻ cùng nhóc Key tung tăng đi mua sắm.Đến từng quầy hàng,hai mẹ con mua cả một núi đồ ăn chất thành đống.Sau một lúc dạo chơi,cả hai mỏi nhừ chân liền đi đến một chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống.
- Mẹ,...Mẹ có mệt không???- Nhóc Key hiếu thảo,quay sang bà Diana quan tâm hỏi.
- Mẹ không mệt.- Bà cười nhẹ,xoa xoa đầu nhóc Key rồi cười.
- Mẹ là mẹ của anh Phi thật sao???- Nhóc Key ngu ngơ hỏi.
- Ưm...Mẹ là mẹ của Key.- Bà Diana suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Đúng vậy.- Nhóc Key cười tít cả mắt.
Bà Diana cũng mỉm cười rồi ôm lấy nhóc Key.Cho dù ngày mai có thể nào,chỉ cần có nhóc Key bên cạnh bà là đủ.Key cũng ôm chầm lấy bà Diana.
Đột nhiên,Key buông bà ra,mặt khó coi nhìn bà như muốn nói điều gì đó.Bà Diana lo lắng nắm lấy bả vai của Key rồi hỏi:
- Key,con bị làm sao vậy???
- Mẹ ơi...Con...Con...muốn đi nhà vệ sinh.- Key đỏ mặt ái ngại nói.
- Hahahaha...Con còn biết xấu hổ nữa sao.- Bà Diana cười lớn trêu chọc Key.- Được rồi.Ta đưa con đi.- Bà tiếp lời.
Nói xong,bà nắm lấy tay nhóc Key đi đến nhà vệ sinh.Đứng trước cửa nhà vệ sinh,bà Diana buông tay nhóc Key ra rồi căn dặn:
- Con đi vào đi.Nhớ đi nhanh lên nhá.
- Vâng ạ.
Nói xong,nhóc Key phóng vụt vào trong.Còn bà Diana đứng ở ngoài chờ.Giải quyết xong nỗi buồn,nhóc Key định chạy nhanh ra khỏi nhà vệ sinh thì bị 2 tên cận vệ to con cản đường.Trên tay phải của hai người còn có kí hiệu của bang Death là dòng chữ DE.
- Tránh ra.- Nhóc Key hùng dũng quát lớn.
Hai tên cận vệ,không ai bảo ai mà cùng nhau đi đến bắt lấy nhóc Key rồi bỏ vào bao tải và biến đi như chưa từng xuất hiện.
Đợi mãi không thấy Key ra,bà Diana sốt ruột đi vào trong kiếm.Cũng may,nhà vệ sinh không có ai nếu không chắc bà bị người ta chửi điên quá.Vì dù sao,đây cũng là nhà vệ sinh nam mà.
Tìm từng căn phòng nhưng vẫn không thấy nhóc Key,bà Diana lo lắng lấy điện thoại ra định gọi cho ai đó thì một vật sáng lấp lánh trước mặt bà.Bà đi đến,cầm lấy vật đó lên.Đây là sợi dây chuyền hình ngôi sao mà bà tặng cho nhóc Key nhân dịp sinh nhật lần thứ 3 mà.Đằng sau ngôi sao còn có dòng chữ D&K này.
Nỗi lo lắng xâm chiếm lên đến não.Bà mệt mỏi ngồi thừ xuống nhà vệ sinh mà khóc.Đang không biết phải làm thế nào thì cánh cửa chính của nhà vệ sinh được mở ra.Từ bên ngoài,một người đàn ông bước vào.
Đột nhiên,ông ta chạy đến ôm chầm lấy bà rồi hét lên:
- Khã Băng,là em thật sao???- Người đó ông đó chính là baba hắn,Dương Long Tuấn Kiệt.
- Nghẹt...Nghẹt thở.- Bà Diana gõ gõ vào tấm lưng của ông Kiệt nói.
- Xin lỗi.- Ông Kiệt nghe thấy vậy thì vội vàng buông bà ra rồi nhìn bà bằng ánh mắt đầy nhung nhớ.
- Cho hỏi anh là ai???- Bà Diana ngơ ngác hỏi.Tự nhiên không biết ông Kiệt ở đâu chạy ra rồi ôm chầm lấy bà làm bà ngạc nhiên không thôi.
- Em...Em không nhớ anh sao???- Ông Kiệt nhìn bà đầy đau khổ.Bây giờ thì ông mới nhớ ra,đã có lần Phi nói với ông rằng bà mất trí nhớ.Vậy mà ông quên mất.
- Anh là chồng của em.Anh là Dương Long Tuấn Kiệt.- Ông Kiệt xót xa nhìn bà.
Bà đã già đi rất nhiều nhưng vẫn mãi không mất đi vẻ đẹp trong trắng của thời con gái.Trên người bà luôn luôn toát ra một vẻ cao sang,quý tộc mà người khác khó mà có thể chạm đến được.
- Anh không lầm chứ.À....Con trai anh là Dương Lâm Hoàng Phi phải không???Mấy ngày trước,thằng bé có đến nhà tôi và nói ra sự thật.key là con của anh sao???- Bà Diana chợt nhớ ra,nhìn ông Kiệt ngạc nhiên.
Người trước mặt đây lại là ba của con trai bà.Trên người ông mang đầy yêu nghiệt như quỷ sa tan.Đôi mắt lạnh lẽo nhưng vẫn có một chút ấm áp.Ngũ quan anh tuấn,làn da màu nâu đồng đầu mạnh mẽ.Ông ấy đẹp như vậy hèn gì cả hắn và Key đều tỏa ra một nét yêu nghiệt giống ông.Cả ba người bọn họ đều rất bá đạo.
- Đúng vậy.Em chính là vợ anh.Là mẹ của Phi và Key.- Ông Kiệt khẳng định.- Tại sao,em lại khóc vậy???- Nhìn thấy giọt nước mắt đang còn động lại trên khóe mi của bà Diana,ông Kiệt đau lòng hỏi.
Chợt nhớ ra vụ mất tích của nhóc Key,ánh mắt bà Diana chùn xuống rồi lại sáng lên khi nhìn sang ông Kiệt.Kiệt là ba của nhóc Key chắc chắn sẽ không bỏ mặc thằng bé.Còn nữa,ông ấy lại là chủ tịch của tập đoàn Star lớn như vậy,chắc chắn là sẽ có rất nhiều lực lượng ngầm.Nhờ ông ấy giúp đỡ chắc được.Nghĩ là làm,bà Diana quay sang ông Kiệt,nhẹ giọng nói:
- Nhóc Key bị mất tích.Anh tìm thằng bé giúp tôi có được không???
- Cái gì???Nhóc Key mất tích sao???Sao lại như vậy???- Ông Kiệt hoagr hốt hỏi tới tấp.
- Lúc tôi và nhóc Key đi mua sắm,thằng bé nói muốn đi vệ sinh,tôi đưa thằng bé đến đây rồi đứng ở bên ngoài đợi.Thấy lâu quá nên mới xông vào.Lục tung tất cả các phòng nhưng đều không thấy.Tôi chỉ thấy sợi dây chuyền mà tôi tặng cho thằng bé rơi ở đây.- Bà Diana vừa kể lại vừa bật khóc.
- Được rồi....Được rồi.Đừng khóc nữa.Anh sẽ giúp em tìm thằng bé.Chúng ta ra ngoài đã được không???- Ông Kiệt lau đi giọt nước mắt trên mặt bà Diana,nhẹ nhàng trấn an.
- Ừm.- Bà Diana gật đầu rồi cùng với ông Kiệt ngồi xuống chiếc cách đó không xa.
Khi thấy bà Diana đã ổn định,ông Kiệt mới từ từ lấy điện thoại ra,bấm một dãy số nào đó rồi nhấn nút gọi.Chưa đầy 3' sau,đầu dây bên kia liền có phản hồi.
- "Alô."
- Là ba đây.Nhóc Key mất tích rồi.Con tìm thằng bé giúp ta.- Ông Kiệt nhanh chóng nói.
- "Sao lại mất tích chứ???Đáng chết thật.Ba đang ở đâu vây???Có mẹ đó không???"- Hắn tức giận rít lên từng tiếng.
- Mẹ con đang ở cạnh ba.Ba ở trung tâm thương mại thành phố,tầng 9.- Ông Kiệt nhìn tấm biển rồi trr lời.
- "Được rồi.Bây giờ ba đưa mẹ về nghỉ ngơi đi.Con sẽ đến đó."- Hắn nói xong,không đợi ông Kiệt trả lời liền cúp mày rồi phóng vụt đi.
- Đi...Chúng ta về nhà thôi.- Ông Kiệt đi đến,kéo tay bà Diana rồi nói.
- Nhưng...Còn Key thì sao???Anh đã hứa giúp tôi rồi mà???- Bà Diana lo lắng níu lấy tay ông Kiệt.
- Em yên tâm.Phi sẽ tìm Key giúp em.Thế lực của nhóc Phi còn mạnh gấp đôi người của anh.Bây giờ chúng ta về nhà,chờ tin của thằng bé.- Kiệt chậm rãi giải thích.
- Ừ.
Nói rồi,ông Kiệt đưa bà Diana lên xe rồi phóng vụt trên đường lớn.Đang chạy thì đột nhiên,ba con xe màu đen nào đó chắn ngay trước xe của họ.Ông Kiệt vội vàng phanh xe lại.
Từ trên ba chiếc xe màu đen đó,khoảng 10 tên cận vệ to con bước xuống rồi đi thẳng đến trước xe ông Kiệt.Ông thấy vậy thì tức giận rồi cũng bước ra khỏi xe cùng với bà Diana.Ông quát lớn:
- Mấy người làm cái quái gì vậy hả???
Không thèm trả lời câu hỏi của ông Kiệt,10 tên cận vệ vội vàng xông thẳng vào ông.Ông Kiệt thấy vậy thì cũng bắt đầu xuất chiêu.Lúc còn trẻ như hắn,ông cũng đã từng là một sát thủ nên võ công cũng không tệ.
Những đòn của ông đều khiến mấy tên cận vệ kia bị thương.Nhưng những tên đó cùng không phải dạng vừa.Hắn ra đòn cũng rất dứt khoát và mạnh mẽ.Xem ra là đã được đào tạo rất kĩ càng.Sức lực ông Kiệt cũng có hạn.Với lại,tuổi của ông cũng không còn trẻ nữa nên ông nhanh chóng bại dưới tay của mấy tên đó.
Mấy tên đó không nói một câu gì liền cùng nhau đi đến bắt lấy bà Diana cùng ông Kiệt rồi đưa lên xe và chạy vụt đi không lưu lại một dấu vết.
Trên chiếc xe quen thuộc,hắn cùng Hưng,Thiên và Duy phóng vụt đến trung tâm thương mại và lên tầng 9.Đằng sau bọn hắn là 5 tên cận vệ cùng với đội ngũ điều tra của bang.
Bọn hắn nhanh chóng tiến vào nhà vệ sinh nam rồi tìm chứng cứ.Thấy hắn,quản lí của trung tâm thương mại vội vàng cung kính cúi đầu chào:
- Chào chủ tịch.
- Không cần khách sáo.- Hắn lạnh lùng như băng.
- Vâng.Chủ tịch cho gọi có việc gì ạ???- Quản lí Hoàng đổ mồ hôi hột.
- Xem tất cả các camera trong khu thương mại vào lúc 9h30.Tìm ra những kẻ khả nghi cho tôi.- Hắn ảm đạm ra lệnh.
- Vâng...Vâng...Tôi nhanh chóng đi làm ngay.- Nói rồi,quản lí Hoàng vội vàng chạy nhanh khỏi chỗ đó.
- Tìm được gì khả nghi không???- Hắn quay sang hỏi đội điều tra.
- Thưa chủ tịch,bọn người này xem ra được đào tạo rất chuyên nghiệp.Ngay cả dấu chân cũng không có.Chúng tôi thực sự không tìm thấy gì cả.- Một trong những người điều tra báo cáo.
- Chết tiệc.- Hắn tức giận rít từng tiếng.
Đúng lúc đó,điện thoại của hắn đột nhiên reo lên.Hắn cầm lấy con iphone,bấm nút màu xanh rồi nghe máy.
- Alô.- Hắn lạnh lùng.
- ....- Đầu dây bên kia nói gì đó khiến hắn nhăn mặt lại.
- Tốt nhất đừng đụng đến một cọng tóc của họ.Nếu không,mấy người chết chắc.- Hắn lạnh lùng cảnh cáo.
- ...
- Địa điểm???- Hắn nhíu mày hỏi.
- ...
- Được rồi.
Nói xong,hắn cúp máy rồi quay sang Thiên,Hưng và Duy rồi nói:
- Được rồi.Không cần tìm nữa.Mọi người vất vả rồi.Về nghĩ ngơi đi.- Hắn cười nhẹ.
- Không có chuyện gì sao???- Hưng thay mặt Thiên và Duy hỏi.
- Không đâu.Anh yên tâm.Họ đã về nhà an toàn rồi.- Hắn cười như không.
- Được rồi.Vậy bọn anh về đây.Bye em.
Nói xong,Hưng kéo Duy và Thiên cùng với đội điều tra rời khỏi trung tâm thương mại.Hắn ngồi trên xe,miên man chìm vào dòng suy nghĩ mà không biết,con xe đã dừng lại trước cổng biệt thự từ lúc nào không hay biết.
Không vội vào nhà,hắn ngồi trong con xe,đưa mắt nhìn toàn bộ khuôn viên biệt thự và nhìn về phía căn phòng của nó rồi lầm bẩm:
- Em đã ra tay rồi sao???Được lắm,anh sẽ cùng em chơi hết trò này.
----------------END CHAPTER 71-------------------