Cũng tối muộn rồi, sau đó, cũng không có bất kì sự xáo trộn gì xuất hiện, Diệp Phùng đang ở căn phòng sang trọng nhất tại trung tâm tắm rửa Thiên Đường, ngủ một giấc ngon lành!
Ngày hôm sau thời tiết đẹp hơn, anh cũng không quấy rầy Trần Bách, một thân một mình rời khỏi hội.
Khi đi trên đường, anh đột nhiên bồn chồn, màn đêm cứ thế trôi qua, không biết cơn giận của Hà Tố Nghi đã vơi đi chưa!
Haizz, nếu không thì, nên cân nhắc mua chút đồ để dỗ dành cô ấy?
Nhưng, mua cái gì mới được cơ chứ? Hay là một chiếc túi?
Chẳng phải nghe nói rằng túi xách chữa bách bệnh sao?
Cứ nghĩ qua nghĩ lại, thì đi ngang qua một công viên, đột nhiên, mắt chuyển hướng, thấy một bóng người, thu hút sự chú ý của anh.
Con đường qua một công viên, trông ánh mắt anh có vẻ tình cờ, nhưng anh thấy hứng thú nên qua xem
Hai cụ già một người quân trắng một người quân đen, đang ngồi đánh cờ bên chòi, đang chơi say sưa, cả bàn cờ đầy nhưng đã vơi đi hơn một nửa số quân cờ, quân đen bất động, quân trắng đang ở thế khó.
Diệp Phùng không kìm được bèn đi tới, nhìn thấy rõ ràng thế cờ, thầm thở dài, quả là thế cờ ba con hổ bao vây một con rồng
Quân đen là hổ, hổ hợp thành ba con.
Dù quân trắng là rồng, ba hổ bao vây trấn áp rồng, tiến thoái lưỡng nan.
Quân rồng trắng gặp thế nguy!
Cờ vây rất uyên bác và thâm sâu, thượng thông âm dương, hạ diễn huyền diệu.
Mức độ tinh vi của nó không kém gì kỹ thuật tác chiến quân sự.
Nhưng tiếc thay, cùng với sự phát triển của thời đại, ngày càng ít người trẻ thích cờ vây, được chứng kiến trận đấu như vậy, cũng là một cảnh hiếm thấy!
Diệp Phùng chỉ yên đứng đó, mười phút sau, cụ cầm quân cờ trắng thở dài: “Tam hổ vảy rồng, thời thế không còn nữa, anh Vương, kỹ năng đánh cờ của anh đã tiến bộ rất nhiều!”
Cụ cầm quần đen cười haha: “Cũng là anh Khúc chịu thua, may mắn mới may mắn thắng thêm một hiệp.”
“Haha.”
Đột nhiên, một tiếng cười khúc khích, truyền đến tai hai cụ, Diệp Phùng nhìn lại ván cờ, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Cụ chơi quân trắng đột nhiên có chút tò mò: “Này chàng trai trẻ, cháu cười cái gì thế?”
Diệp Phùng nói: “Cứ để cho chết đi sống lại, con rồng tiềm ẩn càng rơi xuống vực sâu bao nhiêu, thì sẽ có thể càng bay lên cao bấy nhiêu, đáng tiệc, đáng tiếc thật.”
Cụ chơi quân đen đột nhiên có chút không vừa lòng: “Tuổi còn trẻ, khẩu khí lớn lắm, ba con hổ của ta đã thành thế cờ này rồi, còn muốn rồng bay lên trời, sao dễ dàng như vậy được?”
Cụ chơi quân trắng cười đắc ý: “Người anh em, nhìn cháu cũng có vẻ biết một chút về cờ, không bằng, cháu đoán xem, bước tiếp theo nên đi như thế nào?”
Diệp Phùng lắc đầu: “Người xem chơi cờ mà không bình luận gì thì mới là quân tử, đây là trò chơi của hai ông, cháu %3D không nên tùy ý xen vào.”
Chỉ vài lời thôi, đã khiến hai ông tự nhiên có ấn tượng tốt, vẻ nghiêm nghị trên gương mặt dịu đi đôi chút, cụ chơi quân trắng bật cười: “Ông đã bỏ cuộc trong ván cờ này rồi, nên dù cháu có nói gì đi nữa thì cũng không liên quan gì đến trò chơi.”
Diệp Phùng gật đầu, nhặt quân trắng lên, tùy ý đi một nước!
Hai cụ trợn tròn mắt, khi quân cờ của anh đặt xuống bàn cờ, mở to mắt ngạc nhiên!
Đi một quân cờ, con rồng lớn xẻ làm đôi, một con hổ ở trong một con rồng, một con hổ ở bên ngoài một con rồng, hai con rồng trong ứng ngoài hợp, thế ba con hổ sẽ vỡ, hai con rồng chống lại ba con hổ, quân đen sẽ không còn sức mà đánh lại nữa!
“Haha… tuyệt vời! Thật đáng kinh ngạc!”
Thật lâu sau, cụ chơi quân trắng đột nhiên vỗ tay cười lớn!
Cụ chơi quân đen trên mặt thoáng hiện lên vẻ ngại ngùng, sau đó đứng dậy, cúi đầu về phía Diệp Phùng: “Già rồi nên vụng về, xin lỗi người anh em vì sự kiêu ngạo vừa rồi!”
Hành động của cụ rất nhã nhặn, lập tức gây ấn tượng với Diệp Phùng, nhanh chóng giúp lão: “Thưa ông, ông khách sáo quá! Chỉ là cháu may mắn, nếu có thắng được ông, mong ông đừng để tâm!” “Haha… đã là bậc thầy lão làng rồi, anh Vương sao có thể là người nhỏ nhen như vậy chứ?”
Cụ chơi quân trắng nhìn Diệp Phùng, trong mắt lóe lên sự tán thưởng không ngớt, xem chơi cờ cũng như xem người, cậu bé này khiêm tốn, cũng không hống hách, điềm đạm hào phóng, mắt nhìn sáng tạo khác thường, thật khó thấy có một cậu bé như vậy!
Đang miên man suy nghĩ, tình yêu với tài năng này bỗng trỗi dậy, ông chậm rãi đứng lên, vừa định nói, tự nhiên đau tim, hai mắt chợt tối sầm, thân thể bất giác ngã xuống.
Diệp Phùng ở một bên nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy ông cụ chơi quân trắng: “Ông ơi! Ông!”
Nhìn thấy dáng vẻ này, ông cụ chơi quân đen kinh ngạc: “Không ổn! Bệnh cũ lại tái phát rồi! Mau đi bệnh viện đi!”
Vừa nói xong, một chiếc Bentley sang trọng trực tiếp lái vào công viên, Diệp Phùng không kịp suy nghĩ gì đã bế ông lên xe, lập tức đi viện!
Bệnh viện Quý Tôn là một bệnh viện tư nhân chỉ dành cho tầng lớp giàu có.
Trang thiết bị y tế và bác sĩ của bệnh viện này có chất lượng tốt nhất trong số các bệnh viện ở thủ đô!
Lúc này, một nhóm bác sĩ tập trung trước cửa phòng mổ, mồ hôi nhễ nhại.
Một trong mười gia tộc hàng đầu ở thủ đô, ông lão nhà họ Khúc bị đau tim, tình trạng nghiêm trọng đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Cảm giác như tin tức vừa ra, cả thủ đo chấn động, vô số xe sang lần lượt lao về phía bệnh viện!
Diệp Phùng đứng cách phòng mổ không xa nhìn dáng vẻ lo lắng của các bác sĩ, biết tình hình của ông cụ không được lạc quan, trong lòng hơi chùng xuống, bước đến: “Để tôi vào xem, có lẽ, tôi có cách để chữa trị!”
Cái gì cơ!
Ngay khi lời nhận xét này được đưa ra, rất nhiều người có mặt đều nhìn vào ánh mắt của Diệp Phùng, tự nhiên đầy lo âu!
“Cậu đùa à!”
Một người đàn ông trung niên đứng đầu, cười nhạt nhìn Diệp Phùng, đầy vẻ khinh thường: “Này nhóc con, khẩu khí lớn vậy, cậu khiến tôi sởn da gà?”
“Đúng vậy, chỉ một đứa nhóc vô ý làm càn, tự nhiên ăn to nói lớn!”
“Chủ nhiệm Vương còn chưa nói, thì cậu là gì chứ!”
Cả đám về phía Diệp Phùng, đầy vẻ khinh thường.
Để biết thêm thì, người đàn ông vừa nói chuyện tên là Vương Khương, bác sĩ trưởng của bệnh viện Qúy Tôn, và ngoài ra, anh ta còn là một trong chín đại cao thủ của y học Đông Ngọc, là học trò xuất sắc của bác sĩ Vương Thành Thư!
Vương Khương đã nghiên cứu khoa tim mạch hơn 30 năm, và ông ấy có thể được mô tả như một nhân vật ở cấp bậc như sao Bắc đẩu núi Thái Sơn, và Diệp Phùng, thoạt nhìn, là một thanh niên mới ngoài 20.
Một người như vậy, ngay cả khi học y từ trong bụng mẹ, liệu nó có thể đạt được đến trình độ nào?
Đúng lúc này, chính chủ nhân của Vương Khương là Vương Thanh Thư đang giải cứu ông Khúc trong phòng phẫu thuật.
Ngay cả Vương Khương cũng không có quyền can thiệp, huống chi là một cậu bé tóc còn xanh?
“Tôi biết cách chữa bệnh thật mà!”
Diệp Phùng nhấn mạnh một lần nữa!
Ở bên trong phòng mổ của bác sĩ Thanh Thư đều là học trò của ông ấy, nếu nói về y thuật, cả viện chưa có ai qua được ông ấy?
Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, Diệp Phùng có ấn tượng tốt đối với ông cụ, anh sẵn sàng ra tay, nhưng chỉ đơn giản là không muốn nhìn thấy ông cụ khiến mình cảm động gặp tai nạn mà qua đời
Thấy Diệp Phùng vẫn khăng khăng, Vương Khương sốt ruột hỏi: “Cậu nhóc, cậu nói sẽ đi chữa bệnh, cậu có chứng chỉ hành nghề không?”
“Không có ạ.”
Diệp Phùng trả lời thật lòng, anh ấy không dựa vào y thuật để kiếm cơm thì làm sao có thứ đó được.
Nghe vậy, Vương Khương chế nhạo: “Cậu còn không có chứng chỉ hành nghề, vậy mà dám giả vờ biết cách chữa bệnh?”
“Tôi nghĩ thằng nhóc này đến đây để khua chiêng múa trống, chủ nhiệm Vương, cứ yêu cầu bảo vệ đưa cậu ta ra ngoài, đừng để cậu ta gây rối ở đây!”
“Đúng! Thầy Thư còn châm cứu và luyện đan, không khéo có thể bị quấy rầy, lệch nửa phân thôi, thì ai có thể chịu trách nhiệm.”
Mọi người nhìn Diệp Phùng với ánh mắt đầy vẻ không vui, vị ở trong phòng mổ, có lẽ là ông chủ của một trong 10 gia tộc lớn nhất thủ đô, nhỡ mà họ để xảy ra sơ xuất gì, với địa vị thân phân của ông cụ, chỉ sợ họ sẽ chịu không nổi cơn phẫn nộ của nhà họ Khúc!
Đột nhiên, có người chế nhạo: “Cậu nhóc, tôi vừa nhìn cậu đưa ông Khúc đến bệnh viện cậu đã nài nỉ đến vậy, chẳng nhẽ là vì muốn một chút lợi ích gì chăng?
Mọi người chợt nhìn anh với ánh mắt càng khinh bỉ hơn, với địa vị của nhà họ Khúc, chỉ một cái vung tay thì phần thưởng cũng đủ để Diệp Phùng có một cuộc sống cơm ăn áo mặc, hóa ra cậu nhóc này cứ nhất quyết không dời đi, hẳn là có ý nghĩ này!
Vương Khương cau mày, vẻ chán ghét ngang qua mặt ông, ông nóng nảy lấy trong túi ra một ngàn tệ, trực tiếp ném xuống chân anh: “Cậu nhóc, tôi sẽ trả công cho cậu, bây giờ tôi đưa cậu tiền, nếu cậu lại làm ồn ở đây, đừng trách tôi không nói trước!”
“Ta biết cách chữa thật mà.
Ông cụ bên trong lên cơn đau tim đột ngột, tình trạng rất nghiêm trọng.
Bất cứ sai sót nào cũng có thể giết chết ông ấy!”
Diệp Phùng thậm chí còn không nhìn vào số tiền trên mặt đất, cứ khăng khăng khẳng định.
Anh hiểu rõ năng lực của bác sĩ Thanh Thư, tuy rất phi thường, nhưng khi chưa cho ông cụ thì không dễ như vậy, chỉ sợ không dễ đến thế!