Lương Thành trọn tròn mắt, sau đó bật cười: “Diệp Phùng! Anh còn chưa tỉnh ngủ sao?”
“Lương Thành tôi là ai? Tôi đường đường là cậu chủ nhà họ Lương!”
“Sống đến bây giờ thì mọi người luôn cúi đầu dưới chân tôi, tôi cũng chưa từng cúi đầu với bọn họ một lần!”
“Muốn tôi quỳ xin lỗi sao? Hừ! Nằm mơ!”
“Không sao, anh không đồng ý thì tôi sẽ giúp anh đồng ý!”
Lúc này, giọng nói của Lương Hữu Vân vang lên: “Khoác lác không biết ngượng, trong lúc chờ 500 anh em xuất sắc của bang Mãnh Hổ đến, thì mày nên lo lắng cho bán thân trước đã!”
“500 anh em xuất sắc?”
Diệp Phùng đột nhiên liếc ông ta một cái đầy ẩn ý: “Người đâu rồi?”
Chỉ một câu nói đã làm cho những người có mặt đột nhiên chấn động!
Bang Mãnh Hổ cách đây không xa, đếm thời gian thì lẽ ra đã tới rồi!
Nghĩ đến đây thì ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về người đàn em vừa kêu gào kia! Mọi người nhìn thấy tên đàn em kia cũng sửng sốt, hoảng sợ nói: “Mày… mày chớ có đắc ý!”
“Mọi người sẽ tới đây sớm thôi! Đến lúc đó sẽ cho mày thấy sự lợi hại của bang Mãnh Hổ bọn tao!”
Giọng nói vừa hạ xuống liền nhìn thấy giám đốc khách sạn đột nhiên hoảng sợ chạy tới: “Gia chủ! Không ổn! Không tốt rồi!”
Khách sạn này cũng thuộc sở hữu của nhà họ Lương, thấy giám đốc hoảng sợ như vậy thì Lương Hữu Vân lạnh lùng quát: “Sợ cái gì chứ! Chuyện gì xảy ra rồi? Nói từ từ thôi!”
Người giám đốc đó nuốt nước bọt mạnh một cái, trong mất hiện lên vẻ run sợ: “Ở quầy lễ tân của khách sạn tôi vừa nhận được một món hàng, hàng… hàng…”
“Nó là gì?”
“Năm trăm bàn tay bị chặt đứt! Nó đẫm máu, giống như… giống như vừa mới bị chặt đứt!”
“Cái gì?!”
Giống như một tiếng sấm âm u nổ vang bên tai, tất cá mọi người đều hít sâu một hơi, không hẹn mà cùng nhau nhìn sang Diệp Phùng đang cười nhạt bên kia, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ!
Phản ứng đầu tiên trong đầu họ là năm trăm bàn tay bị chặt đứt này là của bang Mãnh Hổ! “Cái này… cái này làm sao có the?”
Tên đàn em vừa kêu gào lúc trước đột nhiên tái mặt, đây chính là 500 người, không phải năm trăm con kiến, làm sao có thể quét sạch toàn bộ nhóm người trong khoảng thời gian ngắn như vậy! Lúc này thì trong mắt của Lương Hữu Vân cũng lóe lên một tia kiêng kỵ sâu sắc!
Diệp Phùng vẫn còn hậu chiêu!
Chết tiệt, từ trước đến nay thì ông ta đều cho rằng Để Sư Diệp này chỉ đang mua chút danh tiếng mà thôi, nếu thật sự họ trò của anh có năng lực thông thiên thì thân là thầy, anh sao có thể cam tâm làm người thường?
Nhưng bây giờ xem ra, dù có thừa nhận hay không, Diệp Phùng cũng khó dây dưa hơn ông ta tưởng rất nhiều!
Bây giờ thì Lương Hữu Vân chỉ cảm thấy rằng việc trở thành kẻ thù của một người như vậy thật sự không phải là một bước đi khôn ngoan! “Diệp Phùng, mày thật sự muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Lương của tao sao?”
“Tôi chưa từng nghĩ tới việc trở thành kẻ thù của các người, chính là do các người kinh người quá đáng!”
Diệp Phùng chậm rãi lắc đầu: “Hơn nữa, tôi phải sửa lỗi ngôn ngữ cho ông một cái!” Anh khinh thường liếc nhìn Lương Hữu Vân: “Làm kẻ thù? Các người còn không xứng!”
“Nợ máu ngập trời, các người chết cũng khó chuộc!”
“Hôm nay là thời điểm để các người chuộc tội cho những lỗi lầm của mình!”
Giọng Diệp Phùng lạnh lùng như cơn gió lạnh tháng mười.
Nghĩ đến bộ dạng thống khổ của La Hồng An, dưới vẻ mặt bình tĩnh của anh, một ngọn núi lửa đột nhiên phun trào! “Diệp Phùng! Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện!”
Những gì mà Diệp Phùng nói vừa rồi thật sự chà đạp lên tôn nghiêm của nhà họ Lương, nhưng mà Lương Hữu Vân cố nuốt sự sỉ nhục này xuống thật sâu, nhìn Diệp Phùng, rồi vẫn mở miệng nói! “Ba! Tất cả đều đã đến nước này rồi, chúng ta còn có thể nói chuyện gì nữa với tên khốn này chứ?
Lương Hữu Vân trừng mắt nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Câm miệng! Hiện tại còn không thấy rõ thế cục bây giờ sao?”
“Diệp Phùng người này, đã vượt quá dự đoán của ba rất nhiều, hôm nay cho dù có thể bắt anh thì sợ rằng chúng ta cũng phải trả giá rất lớn!”
“Bây giờ nhà họ Lương của chúng ta đang ở thời kỳ nguy cấp, nếu đổi đầu với Diệp Phùng đến cùng thì chỉ có thể khiến những người khác ngư ông đắc lợi mà thôi!”
“Hãy nhớ! Những người làm việc lớn thì không được câu nệ tiểu tiết!”
“Khi nhà họ Lương của chúng ta thực sự khổng chế nửa bầu trời thủ đô, muốn báo thù lần nữa cũng không muộn!”
Lương Thành cần chặt môi, hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Phùng, nhưng mà không nói gì nữa
Mặc dù anh ta muốn giết Diệp Phùng hơn bất cứ ai khác, nhưng lời nói của Lương Hữu Vân thực sự có lý!
Lúc này mà muốn cá chết lưới rách với Diệp Phùng thì đúng là không phải sự lựa chọn khôn ngoan! “Nói chuyện?”
Khóe miệng của Diệp Phùng cong lên: “Ông muốn cùng tôi nói chuyện gì?”
“Giữa anh và nhà họ Lương cũng không phải là nợ máu không chết không thôi!”
“Bây giờ chúng ta đến mức như vậy thì đối với song phương đều không có chỗ tốt!”
“Không bằng, chúng ta đều lui một bước đi.
Mọi ân oản trước đây của chúng ta cứ xóa sạch đi, nhà họ Lương của tôi vẫn rất nguyện ý làm bạn với Để Sư Diệp!”
Trong mắt mọi người chợt ngưng trọng!
Trước mặt mọi người làm mất hết mặt mũi nhà họ Lương mà cứ xóa bỏ đơn giản như vậy sao?
Nhà họ Lương trở nên như vậy từ khi nào?
Hay là nói họ sợ Diệp Phùng?
Làm cho Lương Hữu Vân, người luôn tỏ ra kiêu ngạo, phải nhượng bộ! Phản ứng của mọi người rơi vào trong mắt của mọi người trong nhà họ Lương.
Bọn họ biết rằng một khi chuyện này kết thúc thì uy thế của nhà Lương nhất định sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng mà bọn họ không thể không làm như vậy! 500 anh em xuất sắc của bang Mãnh Hổ, cho dù là những ám vệ mà nhà họ Lương luôn tự hào đích thân ra tay thì cũng không thể không có tiếng động mà lấy đi tay họ như vậy, nhưng mà Diệp Phùng đã làm được!
Ai biết được anh chàng nhìn có vẻ bình thường này có bao nhiêu hậu chiêu phía sau chứ! Lúc này thì Lương Hữu Vân đúng là có chút muốn rút lui! “Ha ha… gia chủ Lương đúng là rộng lượng mà!”
“Muốn tôi dừng lại thì cũng dễ thôi!”
Khóe miệng Diệp Phùng nhếch lên, ớn lạnh không dứt: “Đích thân giết Lương Thành cho tôi! Lấy máu anh ta tế vong hồn của người chết!”
“Diệp Phùng! Nhà họ Lương của tao đã cho mày đủ mặt mũi rồi, mày đừng đi quá xa!” Nghe thấy yêu cầu của anh thì hai mắt Lương Hữu Vân ngưng tụ lại, chợt quát lên một tiếng!
Trước tiên không nói Lương Thành là con trai mà ông ta coi trọng nhất, cho dù không phải thì nếu ông ta thật sự giết chết Lương Thành trước mắt nhiều người như vậy sẽ làm cho nhà họ Lương thật sự sẽ không thể trở mình! “Quá đáng?”
“Khi Lương Thành, bắt nạt người thân ruột thịt của tôi và xúc phạm vợ con tôi, anh ta có bao giờ nghĩ đó là quá đáng không?”
“Khi anh ta thuê người giết người vô tội thì có từng nghĩ đến việc quá đáng không?”
“Nếu Diệp Phùng tôi chỉ là một người bình thường, thì có lẽ là cả gia đình già trẻ lớn bé của tôi bây giờ đã bị chôn sâu trong thâm sơn cùng cốc rồi, các người có từng nghĩ qua tất cả những thứ này là quá đáng không?”
Ba câu chất vấn, ba câu giết tâm!
Lương Hữu Vân im lặng!
Lúc đó thời gian như đông cứng lại, cả hiện trường có hàng vạn người, không ai dám hé răng nửa lời!
Một lúc lâu sau thì Lương Hữu Vân đột nhiên ngang đầu lên, trong mắt ẩn chứa sự lạnh lùng vô tận nhìn chắm chắm Diệp Phùng! “Diệp Phùng, tao hỏi mày một câu cuối cùng!”
“Mày thực sự không muốn?”
Lông mày của Diệp Phùng hạ xuống, cao ngạo vô tận: “Chi là nhà họ Lương nho nhỏ cũng xứng để tôi để vào mắt sao?”
“Ha ha… tốt lắm! Không hổ là thầy của thiên hạ!”
Trong mắt của Lương Hữu Vân hiện lên một tia sát khí: “Thế nhưng chỉ dựa vào ba người mày mang theo đã muốn nuốt chửng nhà họ Lương của tao sao? Hừ! Mơ mộng hão huyền!”
“Nhà họ Lương của tao đã lâu không ra tay thì mày cho rằng bọn tao là đất bùn sao?”
Diệp Phùng cười khan: “Không phải tôi xem thường ông, chỉ là ông ở trước mặt tôi cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!”
“Mày!”
“Vậy thì để cho mày mở rộng tầm mắt xem nhà họ Lương của tao lợi hại như thế nào!”
“Ám vệ nghe lệnh!”
“Có!”
Hàng trăm tên ám vệ đồng loạt hét lên, sát khí nồng đậm khiến cho tất cả mọi người có mặt đều phái run sợ!
Một tia khát máu lóe lên trong mắt Lương Hữu Vân, ông ta chỉ vào ba người trước mặt: “Lên cho tôi!”
Không quan tâm sống chết!
Tất cả các ám vệ nghe lệnh, từng người một hừng hực khí thế từ bốn phương tám hướng xông lên! Nhiều người khách quý thậm chí còn dùng ánh mắt nhìn người chết mà nhìn đám người của Diệp Phùng!
Những lá bài tẩy lớn nhất của nhà họ Lương, tất cả ám vệ đều đã xuất hiện, cho dù đám người Diệp Phùng có lợi hại đến mức nào đi nữa thì trước một số lượng lớn như vậy số phận của họ cũng đã định là bị tiêu diệt rồi!
Ai biết được, đám người của Diệp Phùng vẫn còn chưa di chuyển, và mọi người cũng đang chờ đợi họ nhận mệnh thì đột nhiên họ nghe thấy một tiếng nổ lớn, sau đó một tia sáng xuyên qua không gian làm cho một ám vệ đang chạy ở phía trước nổ thành một đống máu thịt!
Ở cống, một bóng người vác súng rốc két sải bước đi đến!
Một giọng nói điên cuồng vang lên khắp hội trường: “Người nào không có mắt dám động đến thầy của tôi?”