Thiên Sư Tái Xuất


Cổng chính thành phố Hữu Thiên chi có duy nhất một cánh cổng lớn, hai bên cổng có bày tám tên thanh niên ất ở trông như đang tuỳ tiện đứng đó, nhưng ít nhất lại có bốn, năm ánh mắt đặt lên người anh, toát lên vẻ cực kỳ phòng bị, có thể nhìn thấy rất rõ ràng!
“Này này… đứng lại!”
Lúc ba người Diệp Phùng muốn vào trong thành phố, bỗng nhiên, giữa không trung có một cánh tay thò ra, cản trờ bọn họ!
Diệp Phùng nhẹ nhàng quay đầu, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì sao?”
Thanh niên nghiêng đầu nhìn ba người bọn họ, sau đó mới mở miệng nói: “Các vị đây, nhìn mặt có vẻ la, chắc không phải người của thành phố Hữu Thiên chúng tôi nhì?”
Diệp Phùng ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn cậu ta: “Sao, không lệ thành phố Hữu Thiên không chào đón khách tới thăm sao?” Thanh niên kia cười ha ha hai tiếng: “Khách thì tất nhiên là phải chào dón roi, chi có điều sơ rằng có một số người không phải khách thôi!”
“O? Vây cậu muốn thể nào?”
Thanh niên kia vung tay một cái, xung quanh lập tức có mấy người bao vây phía này: “Vậy đành phien các vị đi theo chúng tôi một chuyển, chỉ cần điều tra rõ ràng thân phận không có vấn để gì, thành phố Hữu Thiên tự nhiên sẽ chào đón các vị!”
Vừa nói, mấy tên kia đã ra tay bắt người, ánh mắt Diệp Phùng lạnh đi, cơ thể Thiên Lang bên cạnh thoắt một cái, bịch một tiếng, một cước đá văng mấy tên có ý định tiến lại gần, theo đó là ánh mắt lạnh lẽo mang theo ý định giết người: “Tên nào dám lại gần, giết!”
Soạt!
Hầu hết những tên đứng ở cồng đều vây quanh chỗ này chỉ trong chớp mắt, nụ cười trên mặt người thanh niên chém gió nãy giờ cũng từ từ biến mất, nhìn Diệp Phùng, lộ ra ánh mắt dữ dằn: “Mây vị tới đây để khua chiếng múa trồng sao?”
“Muốn tới quấy rối ở thành phố Hữu Thiên, sợ là các người chọn sai chỗ rồi!”
“Người đâu, túm mấy tên này lại.

.


“Hỗn láo!”
Bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng quát lớn, vừa quay đầu lại nhìn đã thấy một người tấm tuổi trung niên mặc âu phục thờ hổn hển chạy về phía bên này.

Nhìn rõ người mới tới, cậu thanh niên biểu hiện rõ nét mặt nhận ra thân phận của người này, chớp một cải về mặt đã thay đổi: “Giám đốc Hoàng? Chú thế này là.

.


Hoàng Túc Sâm đứng dậy, hổn hà hổn hển hít lấy hít để, sau đó bực bội liếc cậu thanh niên kia một cái, tức giận mắng: “Đúng là con mắt chó của cậu mù thật rồi, mấy vị này là khách quý nhà họ Hoàng tôi đây đó!”
“Khách quý nhà họ Hoàng?”
Nét mặt cậu thanh niên xanh mét, họ Hoàng thân thích của dòng tộc thời xưa, là dòng tộc còn sót lại của triều đại phong kiến cuối cùng, chiếm giữ tỉnh Đồng Tam hơn trăm năm qua, thế lực ở thành phố Hữu Thiên này cũng xem như một gia tộc đỉnh của chóp.

Một tên tép riu canh công như cậu ta khỏi phải nói, đụng vào người ta không nổi rồi đó!
Bắt được tấn số, khuôn mặt cậu thanh niên lập tức trở nên hớn hở, cho những người xung quanh giải tán, cười ha ha: “Thì ra là khách quỷ nhà họ Hoàng, đúng là có mắt như mù mà, xém chút nữa không nhận ra người của mình cả roi!”
Khóe miệng Diệp Phùng nhe nhàng nhếch lên: “Vây bây giờ tôi có cần phải kiểm tra rõ thân phận nữa không?”
“Coi ngài nói kia, có nhà họ Hàng bảo lãnh cho ngài rồi, tôi nào dám có gì không yên tâm nữa?”
“Mời ngài vào thành phố Hữu Thiên chúng tôi, có thể nói nơi này muốn gì có đó, mong rằng ngài có thể chơi thật vui vẻ ở thành phố Hữu Thiên này!”
Bên cạnh, Hoàng Túc Sâm cũng sáp lại phía trước: “Thầy Diệp, tôi là Hoàng Túc Sâm, là người chịu trách nhiệm thuộc dòng họ Ải Tân Giác La ở thành phố Hữu Thiên này, ông chủ bởi vì trong nhà còn chút việc cần xử lý nên có lẽ sẽ đến muộn mấy ngày ạ!”
“Nhưng ông chủ đã dặn đi dặn lại tôi rồi, nhất định phải chăm sóc thật tốt cho thầy Diệp đây và vợ của ngài, cho nên, tất cả mọi việc sau này của thầy Diệp ở thành phố Hữu Thiên này đều sẽ do tôi toàn quyền tiếp đãi!”
“Ngài đi cả quãng đường dài chắc cũng đã mệt rối, tôi đã chuẩn bị xong nơi để ngài nghi ngơi cả rồi!”
“Đi thôi!”
Diệp Phùng cũng lười phổ cập kiến thức cho một tên tép riu, bèn di theo Hoàng Túc Sâm muôn vào thành phố, nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói không mấy hài hoà đột nhiên vang lên: “Đoi chút đã!”
Sau đó, một cậu trai bụng phệ đi qua phía bên này, đầu tiên là nhìn Hoàng Túc Sâm một cái, sau đó lại đánh giá ba người Diệp Phùng, giọng điệu trắm thấp kì lạ cất lên: “Quy tắc ở thành phố Hữu Thiên này từ khi nào cho phép người lạ tự tin ra ra vào vào thế?”
“Mấy cái thằng này, ăn phải cái gì không biết?”
“Đem ba người thân phận không rõ ràng này đi, điều tra cho rö!”
“Chu Hoàng!”
Hoàng Túc Sâm nổi giận quát: “Đây là khách quý nhà họ Hoàng, cậu muốn làm gì đây?”
Chu Hoàng nghiêng mắt một chập, giả vờ như vừa mới nhìn Hoàng Túc Sâm, cười nói: “Tôi còn tường là ai, thì ra là giám đốc Hoàng à!”
Hoàng Túc Sâm nhìn chàng trai kia một cái, hừ lành nói: “Chu Hoàng, chep chẹp, con cháu nhà họ Chu mang tiếng là vua thế giới ngầm từ lúc nào thành người canh cổng lớn thế?”
“Không tối không tối! Mấy chuyện tệ thể này đúng là hợp với ông quá! Ha ha…”
Biểu cảm của Chu Hoàng rõ ràng ẩn hiện một chút tức giận, nhà họ Chu với nhà họ Hoàng không giống nhau, tổ tiên nhà họ Chu có gốc gác tử bọn cướp, nhờ vào lòng dũng cảm cùng anh em vào sinh ra từ đánh trận mờ mang bờ cõi mà có chiến tích lẫy lừng.

Sau nhiều năm khai hoang mở mang bờ cõi, nhà họ Chu bây giờ nắm toàn bộ thể lực ngắm lớn nhất ở ba tỉnh phía Đông, trân trọng xưng danh là Vua vùng Đông Bắc!
Địa bàn ba tỉnh phía Đông Bắc rộng như thế, thể lực rối rắm phức tạp, giống với thể lực rộng lớn của gia tộc Ái Tân Giác La, toàn bộ ba tình phía Đông Bắc tổng cộ có năm gia tộc!
Chính là bởi một núi không thể có hai hồ, không gian hoạt động lẫn lộn giữa năm nhà tranh qua chấp lại, mặc dù đều muốn đối phương phải chịu thiệt thòi nhưng không ai làm gì được ai, cử thế kéo dài vừa hay tạo ra một bố cục phân chia địa bàn cùng tồn tại giữa các nhà!
Mà giữa năm ông lớn này, bởi vì vài lí do liên quan đến việc làm ăn mà giữa nhà Ái Tân Giác La và Vua của vùng Đông Bắc nhà họ Chu xảy ra một vài mẫu thuẫn, cho nên hai nhà này không hề hợp nhau, không chỉ mỗi ở thành phố Hữu Thiên này đâu, mà toàn bộ ba tỉnh Đông Bắc người ta đều nghe thấy tin đon hết rồi! Mà chàng trai Chu Hoàng trước mặt đây, vừa hay là thể hệ sau dòng chính nhà họ Chu, bời vì phạm phải một số tội mà bị nhà họ Chu cử đến nơi tệ thế này rèn dũa lại tính nết.

Cùng ở thành phố Hữu Thiên, trước đây giữa cậu ta và Hoàng Túc Sâm có xảy ra một chút mâu thuẫn, ở ngay trước mắt thế kia, sao có thể để cho Hoàng Túc Sâm được như ý nguyện được? “He he, giảm đốc Hoàng nói quá rồi, ai bảo chúng tôi vô dụng làm gì, chỉ có thể canh một cái công nho nhỏ, nhưng mà, cho dù công việc canh công này không có gì vẻ van thì người nào muốn vào người nào muốn ra, cũng phải thông qua tôi mới được chứ!”
“Hừ!”
Hoàng Túc Sâm lười lắm lời với cậu ta, cũng không muốn tiếp tục cãi nhau với cậu ta, mở miệng nói: “Chu Hoàng hôm nay nhà họ Hoàng tôi có khách quý ghé thăm, tôi không muốn phi lời với cậu, tránh ra, chúng tôi phải vào trong!” Ngay khi Hoàng Túc Sâm đi vào trong, Chu Hoàng đột nhiên giơ cánh tay ra chặn anh ta lai!
“Sao, cậu vẫn không để tôi vào sao?”
Hoàng Túc Sâm cau mày, nat!
“Giám đốc Hoàng muốn vào tất nhiên là được rồi, nhưng mà, mấy vị này nè, vẫn phải kiểm tra thân phận da!”
“Họ là khách nhà họ Hoàng tôi mời tới, không tới lượt cậu kiểm tra thân phận!”
Hoàng Túc Sâm cực kì tức giận nói!
“Hử! Bây giờ người nào muốn ra vào thành phố Hữu Thiên đều do tôi quyết hềt!”
“Hơn nữa, thành phố Hữu Thiên là nơi như nào giám đốc Hoàng đây hieu rõ hơn tôi chứ nhỉ? Này nếu như cử đểu mấy người không rõ ràng thích thì ra thích thì vào thế, không phải thành phố Hữu Thiên sẽ thành một đảm bùi nhùi sao?”
“Cho dù là ai cũng đều phải thông qua thầm tra kỹ càng mới có thể vào trong thành phố!”
“Đừng có quên, đây là quy tắc mà cả năm gia tộc lớn cùng nhau đặt ra!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui