“Haha, tôi đã nói thế nào nhỉ, cậu ta đúng là chỉ biết ra vẻ thôi!”
“Đúng vậy, thần y Hoa là người tiếp thu và truyện thụ những tinh hoa y thuật tốt nhất của nhà họ Hoa từ hàng nghìn năm nay.
Làm sao có thể đem ra so sánh với một tên nhóc trẻ tuổi được.”
“Theo tôi thấy, chuyện cậu ta được gọi là đế sư gì đó, e rằng, chỉ là mọi người nghe tin đồn nhảm mà thôi!”
Con người thực ra chính là như vậy, vừa rồi vẫn còn những người khen ngợi Diệp Phùng nhưng trong nháy mắt lại thay đổi, Mã Vệ Quốc lại càng thấy ngạc nhiên hơn.
“Không đúng dù chỉ một cái sao?”
“Không thể nào, nếu không đúng được ba thứ, thì làm sao có thể thông qua thử thách này được.”
“Anh ta đã làm giả đơn thuốc!”
Ngay khi cuộc tranh luận đang vô cùng sôi nổi, giọng nói của Hà Tố Nghi vang vọng khắp không gian!
Mọi người đều dừng lại không nói nữa, tất cả đều nhìn về phía Hà Tố Nghi, làm giả sao? Ý của cô là gì?
“Đơn thuốc trong tay anh ta vốn dĩ không phải là đơn thuốc anh ta đã chọn sau tấm màn.”
Cái gì? Bây giờ còn có chuyện này nữa sao?
Sắc mặt người đàn ông có chút hoảng loạn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, lớn tiếng đáp: “Cô dựa vào cái gì mà dám nói như vậy? Chẳng lẽ các người không dám chịu thua hay sao?”
“Dựa vào cái gì sao?”
Hà Tổ Nghi nở một nụ cười khó hiểu: “Anh hãy tự nhìn xem trong lòng bàn tay của mình có gì!”
Lòng bàn tay?
Người đàn ông đưa lòng bàn tay ra, ở chính giữa có những vết đốm hình ngôi sao màu xanh lục mờ nhạt, nếu không quan sát kỹ thì có lẽ anh ta hoàn toàn không nhận ra được.
“Thứ này là có ý gì?”
“Khi lựa chọn dược liệu, anh chọn trước, còn tôi chọn sau, có đúng không?”
Người đàn ông gật đầu: “Đúng vậy!”
“Vậy thì anh có nhớ, trước khi anh chọn thuốc, tôi đã bắt tay với anh không?”
Người đàn ông cẩn thận nhớ lại từng chút một, khi chọn dược liệu để sử dụng, Hà Tố Nghi đã chủ động bắt chuyện với anh ta rất nhiệt tình, người đàn ông đương nhiên cũng không từ chối sự nhiệt tình từ một người phụ nữ xinh đẹp như cô.
Chính lúc đó, Hà Tố Nghi đã bắt tay với anh ta, đột nhiên, anh ta nhìn xuống những đốm hình ngôi sao trên tay mình, như đang suy nghĩ điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi!
“Cô…”
Hà Tố Nghi nhìn anh ta, đắc ý nói: “Đúng vậy, chính là bột huỳnh quang, khi tôi bắt tay anh, chúng đã vô tình lưu lại trên tay anh một chút.”
“Tôi tự biết rõ bản thân mình không hiểu gì về các phương thuốc Đông Y, nên nhất định sẽ không chiếm được ưu thế, đơn giản, tôi tương kế tựu kế, anh chọn loại dược liệu nào, tôi cũng sẽ chọn loại dược liệu đó.”
“Trong hiệu thuốc u tối kia, khi chọn dược liệu, đương nhiên sẽ phải dùng tay sờ vào hộp thuốc, loại bột huỳnh quang này rất đặc biệt, trong một thời gian ngắn chúng sẽ không sáng lên.
Vì vậy, khi lựa chọn dược liệu, ông sẽ không phát hiện ra điểm lạ thường.
Chờ đến khi tôi vào chọn dược liệu, bột huỳnh quang mới phát huy tác dụng, tôi có thể thấy rõ tất cả những loại dược liệu mà anh đã chọn.”
“Cho nên, ta dùng một chiếc gáo hồ lô, cho dược liệu vào đó, thế là giống hệt với các dược liệu anh đã chọn.”
“Cho nên, danh sách trong tay của ông là giả.”
Sau khi dứt lời, mọi người bắt đầu xôn xao, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía người đàn ông kia, trên mặt người đàn ông đổ đầy mồ hôi, không còn cương quyết như lúc trước nữa!
“Nếu mọi người không tin lời tôi nói, có thể đến hiệu thuốc xem thử, lúc này tác dụng của bột huỳnh quang có lẽ vẫn còn đấy!”
“Bụp!”
Người đàn ông ngã xuống đất, câu nói cuối cùng của cô, giống như lấy đi hết sự tự tin của anh ta, vẻ mặt anh ta cứng đờ ra!
“Thầy… thầy ơi…”
Người đàn ông hướng ánh mắt nhìn về phía Hoa Thanh Chỉ, vẻ mặt cầu xin, đôi lông mày của Hoa Thanh Chỉ nhíu lại, run rẩy chỉ vào anh ta: “Cậu… sao cậu có thể làm ra chuyện như vậy hả!”
Người đàn ông tự đánh mạnh hai cái vào miệng: “Thầy ơi, là con trong lúc nhất thời thiếu tỉnh táo, mới làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế này, xin thầy tha lỗi cho học trò một lần này thôi ạ!”
Hoa Thanh Chỉ chỉ cảm thấy mất mặt, liếc nhìn xung quanh, mặc dù ánh mắt của mọi người đều không nhìn mình, nhưng im lặng đầy chế nhạo này khiến khuôn mặt già nua của ông ta như nóng bừng lên.
Thật đáng xấu hổ!
Nếu như so tài một cách công bằng, cho dù có thua đi chăng nữa thì vẫn là thua một cách đàng hoàng, nhưng không ngờ người đàn ông đó lại gây ra chuyện như thế này, lại còn bị vạch trần trước mặt mọi người, Hoa Thanh Chỉ cảm thấy nếu như trước mặt có một cái hố, ông ta nhất định sẽ không chút do dự vào nhảy vào!
Lúc này, Hà Tố Nghi mới quay đầu nhìn về phía Diệp Phùng, trên mặt mang theo nụ cười rạng rỡ, ánh mắt mong chờ nhìn anh: “Thấy em làm việc thế nào?”
Diệp Phùng mỉm cười, ánh mắt sáng rực: “Rất tốt!”
Hà Tố Nghi cũng mỉm cười, cô thực sự rất vui khi có thể giúp đỡ cho anh!
Diệp Phùng vừa cười vừa lắc đầu, không nói gì thêm, phía bên kia Hoa Thanh Chỉ hít sâu mấy hơi, cố gắng kiếm chế cơ thể đang run rẩy của mình, đưa mắt nhìn về phía Diệp Phùng.
Chuyện gì nên đối mặt, thì cuối cùng vẫn phải đối mặt với nó.
“Ván này, là tôi thua!”
Chỉ với một câu nói ngắn gọn như vậy thôi khiến cho Hoa Thanh Chỉ cảm thấy mình đã già đi rất nhiều rồi.
“Một câu nhận thua đơn giản như vậy là xong sao?”
Hà Tố Nghi có chút không vui: “Thần y Hoa, đây là trung tâm y tế của ông, học trò của ông lại làm ra chuyện như thế này, là tôi vất vả cực nhọc nghĩ cách theo dõi.
Nếu không, cậu chủ nhà chúng tôi đã phải chịu thua một cách oan uổng rồi không phải sao, nếu ông chỉ nói một câu đơn giản như vậy thôi thì có chút không phù hợp!”
“Vậy cô muốn như thế nào?”
Hoa Thanh Chỉ hừ một tiếng, giọng nói có hơi khó chịu.
Hà Tổ Nghi cong môi, không hề nể mặt, nói: “Hoa Thanh Chỉ, hình như ông đã hiểu nhầm một chuyện rồi.
Trò chơi này, ngay từ đầu chúng tôi đã là người thắng cuộc!”
“Là Diệp Phùng đã chiến thắng ông bằng chính năng lực thực sự của anh ấy chứ không phải nhờ sự bố thí của ông!”
“Cô!”
Hoa Thanh Chỉ siết chặt nắm đấm đang giấu trong tay áo, ông ta đường đường là một dang y nổi tiếng trong giới Đông Y, sao có thể cho một người phụ nữ bình luận về mình như vậy, Diệp Phùng ở bên cạnh nhìn vẻ mặt của Hà Tố Nghi mỉm cười, không muốn cản cô lại.
Nhìn dáng vẻ không chịu buông tha của Hà Tố Nghi và vẻ mặt thờ ơ của Diệp Phùng, Hoa Thanh Chỉ nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía người học trò kiêu ngạo kia của mình, nói: “Từ hôm nay, cậu không còn liên quan gì đến trung tâm y tế Hòa Bình này nữa, biến ngay đi!”
Người đàn ông sững sờ, không thể tin rằng Hoa Thanh Chỉ sẽ nói ra những lời này với anh ta: “Thầy ơi, thầy… muốn đuổi con đi sao?”
“Người học y, y thuật rất quan trọng, nhưng y đức còn quan trọng hơn!”
Người đàn ông nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó lại mở mắt ra, giống như có một dòng điện chạy qua, anh ta quay về hướng Hoa Thanh Chỉ dập đầu một cái, không nói gì, sau đó đứng dậy liếc nhìn Hà Tố Nghi, đúng lúc đó Diệp Phùng cũng đang nhìn về phía anh ta, trong ánh mắt của anh ta Diệp Phùng cảm nhận được được hai loại cảm xúc.
Độc ác và căm hận!
Người này sẽ là một mối nguy hiểm tiềm ẩn!
Diệp Phùng hơi nheo mắt lại, mặc dù biết phải cẩn thận, nhưng trong nháy mắt anh đã bình tĩnh trở lại, vậy thì đã sao, Hà Tố Nghi luôn ở bên cạnh anh, trên đời này, làm gì có ai có làm cô tổn thương dù chỉ một chút được cơ chứ?
Mặc cho anh ta có định gây ra chuyện gì, anh cũng sẽ tự mình chặn nó lại!
“Trận đấu thứ ba, chúng ta so tài gì đây?
Diệp Phùng nói rất nhẹ nhàng, nhưng Hoa Thanh Chỉ chỉ nghe thấy sự coi thường ông ta trong lời nói của anh.
“Trận đấu thứ ba, chúng ta sẽ so…”
“Chú Hoail”
Đúng lúc này, Chu Thành Tu đột nhiên bước ra từ đám đông, đầu tiên hắn ta mỉm cười lễ phép nhìn về phía Diệp Phùng và Hà Tố Nghi, sau đó đi đến bên cạnh Hoa Thanh Chỉ, cúi đầu nói nhỏ với ông ta mấy câu, vẻ mặt của Hoa Thanh Chỉ tỏ ra kinh ngạc, sau đó ông ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Ông ta nhìn Chu Thành Tu, Chu Thành Tu mỉm cười gật đầu với ông ta, vẻ mặt Hoa Thanh Chỉ như đông cứng lại, hai tay giấu trong tay áo nắm chặt, cuối cùng ông ta thở dài một hơi, nhìn về phía Diệp Phùng.
“Người làm nghề y, nhiệm vụ sau cùng tất nhiên là bốc thuốc để cứu người.
Dù là về lý thuyết y học hay học thuyết dược liệu đi chăng nữa, mục đích cuối cùng vẫn là phục hồi sức khỏe cho bệnh nhân!”
“Trong trận thứ ba này, chúng ta hãy so tài vê trình độ y thuật đi!”