Không đợi Cao Khuê Kỳ nghĩ thông suốt, Tống Hàng đã đưa tay tát cô ta một cái.
Chát!
Một cái bạt tai vang dội, khiến cho lớp kem nền và phấn má của Cao Khuê Kỳ trở nên loang lổ.
“Ngu xuẩn! Ngày mai cô không cần đi làm nữa!”
Tống Hàng cũng không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp thí xe giữ tướng.
Đắc tội với Diệp Phùng đồng nghĩa với việc đắc tội với bát cơm của bản thân, nếu như Diệp Phùng chỉ cần có chút không hài lòng với việc này, chỉ một câu nói, ông ta, tổng giám đốc ngân hàng cao cao tại thượng, chỉ nháy mắt sẽ thành kẻ hai bàn tay trắng!
Cao Khuê Kỳ đã bị cái tát này thức tỉnh hoàn toàn, cô ta rốt cuộc đã hiểu rõ, cái người giá trị tổng cộng không quá sáu trăm nghìn trước mặt này nhất định không phải người mà tầng lớp như cô ta có thể động vào.
Không thể tiếp xúc, không cách nào chạm tới!
“Thầy Diệp, để thầy chê cười rồi..”
Sau đó, ông ta mở két an toàn, lấy ra một tấm thẻ: “Đây là thẻ tín dụng không giới hạn hạn mức của ngân hàng Đại Hưng chúng tôi, cả ngân hàng này chỉ có tổng cộng ba tấm, đây là tấm thẻ mà cậu chủ đặc biệt giao phó tôi đưa nó cho cậu, bất kể cậu có mua gì đều có thể trực tiếp quẹt thẻ này, toàn bộ chi phí sẽ do ngân hàng Đại Hưng chi trả!”
Diệp Phùng sửng sốt, sau đó khẽ lắc đầu cười.
Anh chỉ mới tiết lộ một câu rằng hôm nay muốn tổ chức sinh nhật cho Hà Tố Nghi thôi mà khi cậu đệ tử này biết, cậu ta đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ mà cậu ta có thể nghĩ tới…
Sợ rằng nếu anh không cầm tấm thẻ này, Hứa Phi sẽ lấy danh nghĩa đệ tử tặng quà cho cô để cằn nhằn anh!
Thấy Diệp Phùng nhận tấm thẻ, tổng giám đốc ngân hàng Tống thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, ông ta lại lấy ra một chiếc chìa khóa xe, trong mắt ông ta hiện lên vẻ hâm mộ, đây chính là chìa khóa xe Rolls Royce nhưng không phải loại xe bình thường mà chính là phiên bản Rolls Royce mười hai con giáp được thiết kế riêng, toàn thế giới chỉ có mười hai chiếc, trong đó, phiên bản Rồng là phiên bản đắt nhất, giá ban đầu lên tới hai trăm bốn mươi tỷ đồng!
Dù là với bản lĩnh của Hứa Phi cũng phải mất sức chín trâu hai hổ mới khó khăn lấy được mẫu xe này!
Người nghiện xe như mạng như Hứa Phi lại có thể dễ dàng đưa chiếc xe này cho người khác như vậy cũng đủ chứng minh thân phận cao quý của Diệp Phùng, cao quý tới mức Tổng Hàng ông cũng không thể tưởng tượng nổi.
“Tốt lắm, xe ở đâu?”
“Xe đang đậu ở trong câu lạc bộ Khải Việt ở phía tây thủ đô, cậu tới tìm một người tên Ngô Hiền để lấy xe là được.”
Diệp Phùng gật đầu, anh đã nhận được kết quả hài lòng, sau đó nhận lấy chìa khóa xe rồi chuẩn bị rời đi.
Dĩ nhiên, Tổng Hàng cung kính tiễn anh ra tận sảnh lớn của ngân hàng.
Lúc này, Trịnh Hữu Quang chưa rời đi, ông ta muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà có thể khiến Tống Hàng coi trọng như vậy, thậm chí không tiếc việc đắc tội với một tổng giám đốc có giá trị hơn ba trăm tỷ như ông ta.
Trịnh Hữu Quang dụi dụi mắt, không tin vào một màn xảy ra trước mắt mình.
Tổng giám đốc ngân hàng Tống lại tự mình đứng ở cửa ngân hàng, gập người cúi đầu với một chàng trai trẻ không thể bình thường hơn?
Mà chàng trai trẻ này không phải là tên thấp kém mà quản lý sảnh lớn muốn đuổi đi sao?
“Là..
là cậu ta? Mình không nhầm chứ?”
Trịnh Hữu Quang nhìn Diệp Phùng chằm chằm, giờ phút này đây, tam quan của ông ta đã hoàn toàn bị xáo trộn!
Nửa giờ sau, Diệp Phùng đã đứng trước cửa câu lạc bộ Khải Việt.
Câu lạc bộ xe hơi sang trọng ở phía tây thủ đô này cũng coi như khá nổi tiếng.
Người có tiền ở thủ đô hoặc người mua được một chiếc xe có giá hơn ba mươi tỷ chưa chắc có thể đi vào câu lạc bộ này.
Người có thể trở thành hội viên ở đây không chỉ tượng trưng cho việc người đó có tiền, mà còn tượng trưng cho cả thân phận của họ.
Một nữ nhân viên lễ tân của câu lạc Cô ta liếc mắt thấy một bóng người, bộ đang tô lại son môi.
ánh mắt ngẩn ra, người đó là ai? Vòng hội viên của câu lạc bộ Khải Việt rất nhỏ, nhân viên lễ tân này không nhớ là có người như thế này.
Nhưng cô ta vẫn hỏi rất lịch sự: “Xin hỏi, anh tìm ai?”
Không sai, chính là tìm người, nhìn bộ dạng của anh không thể là hội viên của câu lạc bộ, càng không thể là người tới mua xe chứ?
Câu lạc bộ xe Khải Việt có cung cấp dịch vụ mua bán xe, nhưng những chiếc xe ở đây, vớ bừa một cái cũng có giá hơn ba mươi tỷ, không phải người nào cũng có thể mua đượ!
c “Tôi tới tìm Ngô Hiên, bảo cậu ta tới gặp tôi.” Diệp Phùng nhàn nhạt trả lời.
Ngô Hiền?
Người sáng lập ra câu lạc bộ Khải Việt, cũng được coi là con nhà giàu thế hệ thứ hai nổi danh ở thủ đô, sao có thể tùy tiện muốn gặp là gặp?
Giọng điệu người này cũng ghê lắm!
Nữ nhân viên lễ tân nghiêm túc nhìn người thanh niên cùng tuổi có khuôn mặt thanh tú, đẹp trai này, đánh giá một lượt, xác định không phải người có tiền!
“Anh tới mua xe sao?”
“Không, tôi không tới mua xe, tôi tới lấy xe.”
Nữ nhân viên lễ tân nháy mắt hoang mang, lấy xe với mua xe rõ ràng là cũng một ý, sao anh lại muốn nói tách ra?
Chẳng lẽ xe của anh đang đỗ trong câu lạc bộ Khải Việt?