Trong căn phòng trống trải bỗng nổi lên một gợn sóng, trông giống như một cái lò vi sóng.
Tại chỗ Diệp Phùng và ông Hồ vừa ngồi phát ra tiếng kêu cót két, Bức tường sau ghế đột nhiên nứt ra, sau đó một người đàn ông có tuổi bước thẳng ra ngoài.
Nếp nhăn cùng tóc trắng xóa nói lên tuổi tác của ông ta.
Nhưng thời điểm xuất hiện, một cỗ ngoạn ý tràn ngập toàn bộ gian phòng.
Đôi mắt ông ta có vẻ mờ đục, nhưng trong nháy mắt, dường như cả bầu trời đầy sao vô tận được phản chiếu.
Ông Hồ không quay đầu lại, ông lão nhàn nhạt nói: “Người đàn ông này tài giỏi, trên đời hiếm có.”
Tuy rằng không thừa nhận tích cực, nhưng khi nghe những lời này, ánh mắt ông Hồ lập tức ngưng tụ.
Sau đó như nghĩ ra điêu gì, ông ta cười khúc khích quay rồi quay đầu nhìn lại, giọng điệu có chút giễu cợt: “Haha , nghe Quan Thiết San nhận xét thế hệ trẻ thật sự rất lạ”
Sẽ là một điều bất ngờ nếu như thủ trưởng số một và một ông già đùa giỡn thân thiết như vậy.
Nhưng nếu biết thân phận thật sự của lão nhân gia thì cũng không có gì ngạc nhiên!
Quan Thiết San, cục trưởng cục thống nhất quân sự của Thiên triều, là bậc thầy vĩ đại.
Chính vì cục thống nhất quân đội mà ông ta đang cầm quyền mới có thể khiến quân đội có thể an toàn và vững vàng tuân thủ quy tắc của xã hội ngày nay.
Nhưng người ta nói rằng ông Hồ trị vì sự ổn định rõ ràng của thiên triều, còn Quan Thiết San là vị vua trong bí mật.
Hai ông già, một người ở ngoài sáng, một người trong tối, cùng nhau duy trì trật tự của toàn bộ thiên triều.
Nghe ông Hồ nói đùa, Quan Thiết San dường như đã quen, ông ta nhìn về phía chỗ Diệp Phùng vừa ngồi trước đó rồi nhẹ nhàng nói: Anh ta đã phát hiện ra tôi.
“Cái gì?” Nghe đến đây, đôi mắt của ông Hồ hơi co lại: “Ông chắc chứ?”
Quan Thiết San nhìn chiếc ghế mà Diệp Phùng vừa ngôi.
Chiếc ghế vốn được đặt rất ngay ngắn, lúc này lại hơi vặn vào trong.
Ở lưng ghế từng ngôi, ông ta đã nhìn kỹ qua, nơi đó có dấu vết của ngón tay cái hẳn lên.
Thật là ấn tượng! Cần bao nhiêu sức lực để in dấu ngón tay lên lưng ghế Hoàng Hoa Lê cứng rắn như thế! Ông nói: “Điều này hẳn là do hắn ta nhận thức được nguy hiểm, điều chỉnh hướng của chiếc ghế theo tiêm thức! Dấu tay này được để lại ngoài ý muốn vào lúc đó.”
“Điều này thì có thể có ý nghĩa gì?” Ông Hồ hỏi.
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt mờ đục của Quan Thiết San: “Hướng anh ta nhắm đến chính là nơi tôi vừa đứng lúc nãy.’
“Tôi chỉ tỏa ra một chút nội lực, tôi muốn khám phá cảnh giới thực sự của người đàn ông đó.
Anh ta đã cảm nhận được, động tác đáp lại chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chiến đấu.
Khi anh ta nhận ra tôi không có ác ý thì đã thu lại khí tức.”
Sau khi nghe những lời của Quan Thiết San, một lúc lâu sau ông Hồ không nói được lời nào.
Ông ta không phải người trong võ lâm, nhưng ông ta rất rõ ràng khoảng cách giữa cùng cảnh giới cũng rất lớn.
Đặc biệt cấp độ càng cao, nhận thức càng lớn.
Quan Thiết San cũng không hiểu được Diệp Phùng.
Hai mươi năm trời bất khả chiến bại, ông ta không có cơ hội gặp phải đối thủ.
Ông ta vốn tưởng rằng cho dù Diệp Phùng là đại cao thủ, ông ta cũng không thua kém người mới vừa bước vào cảnh giới đế sư không bao lâu! Tuy rằng người như vậy có cảnh giới đế sư nhưng về thực lực, bọn họ còn kém xa so với cao thủ lên bằng thực lục.
Tuy nhiên Quan Thiết San chỉ bí mật để lộ ra dấu vết hơi thở, liên bị Diệp Phùng tinh ý bắt được.
Anh ta nhanh chóng phân biệt được thông tin đối phương và sát ý có trong hơi thở này, nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Điều đó có nghĩa là gì? Diệp Phùng có thực lực của một cao thủ thực sự, mạnh đến mức có thể chiến đấu với cả Quan Thiết San.
“Hừ…” Ông Hồ thở dài một hơi, ngồi trên ghế chậm rãi nói: “Có lẽ, lân này tôi đã đưa ra một quyết định rất đúng đắn.”
“Ông Hồ!” Đột nhiên, Quan Thiết San thay vào đó trở nên nghiêm nghị: “Ông thực sự chắc chắn có thể khống chế được người đàn ông này?” “Dù là võ công hay thân phận của anh ta trên thực tế.
Chỉ cần anh ta có ý kiến khác đối với toàn bộ thiên triều mà nói, chính là một tai họa kinh thiên động địa.
Cho dù hiện tại anh ta không có ý định phản nghịch, ông có thể đảm bảo sau khi nghe được bí mật, anh ta có thể giữ được trái tim hiện tại không?
Ông Hồ nhẹ nhàng lắc đầu:” Tôi không đảm bảo được.
Tôi còn không hề có một chút tự tin.”
Quan Thiết San sửng sốt: “Vậy thì ông…
Ông Hồ đứng lên, nhìn bản đồ thế giới đã ố vàng trên tường sau lưng.
Một nơi tiếp giáp với Thiên Triều, một nơi to bằng hạt kê Ông ta dùng bút đỏ khoanh tròn vài dấu vết một cách dữ dội.
“Thiết San, chúng ta quen nhau từ năm 20 tuổi.
Khi ông nhập môn, tôi đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
Khi đó tôi có một giấc mộng.
Trong đời nhất định phải xem Thiên Triều được thống nhất và toàn vẹn.
Giờ đây, nhàn nhã đã năm mươi năm, tuy chúng ta mạnh mẽ, chúng ta không còn là kẻ ốm yếu ở Đông Á trước đây bị kẻ khác ức hiếp nữa.
Tuy nhiên, có một đứa trẻ đã bỏ nhà đi lang thang bên ngoài.
Nó lang thang quá lâu, chia rẽ quá lâu.
Ai là thân, ai là thù… Bây giờ tình hình quốc tế phức tạp, các cường quốc phương Tây sẽ không đứng nhìn Thiên Triều của tôi ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào đảo Thanh Loan.
Nó là một cầu nối cho trò chơi của tình hình thế giới.
Nhưng Diệp Phùng thì khác.
Anh ta không có một chút kiến thức chính thức nào và đủ mạnh .Điều quan trọng nhất là anh ta có lòng yêu nước thuần khiết và chân thành nhất.
Hai chúng ta đã già, về sau vẫn thuộc về đám người trẻ tuổi này.” “Thật sự hy vọng Diệp Phùng có thể mang lại hy vọng và mang lại điều kỳ diệu cho đất nước này.”
Quan Thiết San Lúc đầu, khá đồng ý với những gì ông Hồ nói.
Nhưng sau khi nghe xong, ông ta càng nghe càng không hiểu.
Hiện tại giật mình, có chút kinh ngạc: “Ông Hồ, nghe lời ông nói, ông muốn huấn luyện anh ta thành người thừa kế? Ý của ông là?”
“Haha…” Ông Hồ nhìn ông ta thật sâu nhưng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Trên đời, có ai tốt hơn để thảo luận về võ thuật với anh ta?” Quan Thiết San mở miệng.
Ông vô thức muốn phản bác, nhưng thấy rằng không thể.
Không thể nói gì cả.
Trong luận văn, anh ta đã trở thành bậc thầy.
Dùng thực lực của chính mình để luyện hóa vô số kiêu ngạo.
Trong võ lâm, tuổi còn trẻ đã là đại cao thủ, thực lực ít ai có thể so sánh.
Một tài năng mê hoặc như vậy chắc chắn là ứng cử viên sáng giá nhất để kế nhiệm họ và bảo vệ đất nước này.
“Ông Hồ, tôi hiểu ý của ông, nhưng anh ta có thể đảm đương nhiệm vụ quan trọng này hay không.
E rằng, lần này phụ thuộc vào thành tích của anh ta…” Ông Hồ gật đầu, nhìn vê phía xa xăm.
Diệp Phùng, không còn nhiều thời gian cho lão già này với Thiên Triều nữa.
Mong rằng anh đừng để ông già này thất vọng…