“Khoan đã!”
Đột nhiên, Hoàng Diên hét lên, vẻ cung kính trên mặt biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự tàn nhẫn và thù địch: “Diệp Đế Sư, anh là thầy của thiên hạ, sống ở thủ đô lâu rồi, thân phận cao quý!”
“Thành phố Nam Vân chẳng qua chỉ là một vùng quê hẻo lánh.
Tôi và anh không có liên quan gì đến nhau.
Tại sao chúng ta lại phải phiền lòng vì chuyện nhỏ này?”
“Anh cũng đừng quên, đây không phải là địa bàn của anh, mà là thành phố Nam Vân!”
Nếu câu nói trước có còn có chút uyển chuyển, vậy thì câu nói này đặc biệt uy hiếp rõ ràng, Diệp Phùng cười nhạo: “Ồ? Ngược lại bổn để sự muốn xem xem, nếu không nên làm cho khó chịu, ông có thể đối xử với bồn để sự như thế nào?”
“
“Hừ!”
Hoàng Diên hừ lạnh một tiếng, duỗi hai tay, vỗ ba cái, ngoài sân bỗng nhiên hỗn loạn, ồn ào, vô số quân đội được trang bị súng đạn túm tụm đi vào, đứng sau lưng Hoàng Diên, họng súng chĩa ra ngoài, bao vây đám người Diệp Phùng.
Đã có người, ông ta tự nhiên có khí thế, Hoàng Diên chắp hai tay ra sau lưng, trong mắt lộ ra vẻ cương quyết, nhìn Diệp Phùng, chân thong thả đi hình chữ bát: “Diệp Đế Sư, tuy rằng đây là quận vũ trang Liễu Phượng, nhưng vẫn là thành phố Nam Vân.
Chỉ cần ở thành phố Nam Vân, Hoàng Diên tôi là người lớn nhất, đừng nói là anh, cho dù là cục trưởng Cục công tố đến đây cũng phải thành thật!”
“Thành chủ Hoàng, khí thế thật lớn!”
“Dùng quân đội cho việc cá nhân, có biết đây là tội gì không?”
“Biết! Tại sao không biết! Là tội chết!”
Khi nói chuyện, Hoàng Diên hoàn toàn không sợ hãi chút nào, ngược lại còn vô cùng hung hăng càn quấy: “Biết rõ thì đã sao? Diệp Phùng, tôi cho anh mặt mũi, gọi anh một tiếng để sư, nếu không cho anh mặt mũi, anh mẹ nó chả là cái rắm gì!”
“Anh cũng nói sơn tặc ở huyện Liễu Thành hung hãn, Diệp để sư đến đây du ngoạn.
Vì chính nghĩa, giải quyết vấn đề cho nhân dân, đến sơn trại liều mạng cùng bọn sơn tặc!”
“Bổn thành chủ đang làm hết sức mình để giải nguy, nhưng đã quá muộn.
Cho dù chuyện này ầm ĩ đến nhà nước ở trên, một người chết, một người sống, anh nghĩ cấp trên sẽ tin ai?”
Vương Khinh Lâm và Bắc Minh Vân nhìn chằm chằm Hoàng Diên.
Không hổ danh có thể đứng ở vị trí đứng đầu một thành phố trong mười một năm.
Quả nhiên không phải người dễ đối phó!
Hóa ra tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bọn họ cũng không lo lắng, nếu không tiếp xúc với Diệp Phùng, đương nhiên sẽ không biết Diệp Phùng là người như thế nào, một chút nguy hiểm này mà đã muốn tính mạng của Diệp Phùng thì chỉ sợ anh đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!
“Xem ra thành chủ Hoàng đã hạ quyết tâm để cho bồn để sư ở lại đây?”
“Ồ … Lời này của Diệp Đế Sư sai rồi.
Bổn thành chủ muốn bảo vệ bản thân thôi cũng không phải quá đáng.
Nếu Diệp Đế Sư sẵn sàng buông bỏ thành kiến với bổn thành chủ, bổn thành chủ đương nhiên sẽ đưa Diệp Đế Sư trở lại thủ đô an toàn!”
“Nhưng mà, Diệp Đế Sư, đương nhiên cũng phải cho bổn thành chủ một sự bảo đảm…”
Diệp Phùng nhìn ông ta như thể tôm tép nhãi nhép: “Ồ, ông muốn bổn để sư bảo đảm cho ông như thế nào?”
“Rất đơn giản!” Hoàng Diễn vươn tay chỉ về phía đại đội trưởng huyện Liễu Thành: “Chỉ cần Diệp Đế Sư đích thân đem cấp dưới đã vu oan bổn thành chủ ra trước công lý, giữa anh và tôi tự nhiên sẽ không có mâu thuẫn gì, bổn thành chủ cũng không có lý do gì để đối phó với anh, anh nói có phải không? “
“Ha ha……”
Diệp Phùng nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, thành chủ Hoàng thật sự rất chu đáo, nhưng…”
Lời nói vừa chuyển, giọng Diệp Phùng chợt lạnh đi: “Ông cho rằng, với đám lính tôm tép này của mình, có thể làm gì được bổn để sư sao?”
Khí thế của Diệp Phùng quá mạnh mẽ, trái tim của Hoàng Diên đập mãnh liệt, nhưng sau đó ông ta nhìn những người bên cạnh mình, rồi lại nhìn những người bên phía họ, lập tức lấy lại bình tĩnh: “Diệp Phùng, anh đừng ở đây dọa tôi sợ nữa! Bổn thành chủ biết rõ anh mang theo bao nhiêu người, nhất định không quá hai trăm người.
“
“Vậy anh có biết tôi đã đưa đến bao nhiêu người không?”
“Trong quận vũ trang Liễu Phượng này có không dưới ba trăm quân riêng, đều là tay chân của riêng Hoàng Diên tôi, dưới núi có năm trăm người đang chờ.
Chỉ cần bổn thành chủ ra lệnh một tiếng, bọn họ ngay lập tức có thể san bằng nơi này xuống!”
Ngay cả khi người của anh có thể đánh, dùng một địch năm, cuối cùng có thể còn lại bao nhiêu người?”
“Còn có, bổn thành chủ cũng không ngại nói cho anh biết!”
“Cách đây không xa, đó là nơi huấn luyện quân đội của Kim Môn, thật trùng hợp là bổn thảnh chủ cùng tướng quân Kim Môn có chút quan hệ.
Một nghìn người không đủ xử lý anh, vậy mười nghìn người ở đó đủ để chà đạp xương cốt của các anh thành bụi phấn!”
Bắc Minh Vân ở một bên kinh ngạc, vô thức nhìn Diệp Phùng, cô ta không ngờ Hoàng Diên lại chuẩn bị đầy đủ đến mức ngay cả nơi huấn luyện quân đội cũng có liên quan.
Quân đội kia này cũng không thể so sánh cùng bọn tay chân được, một ngàn tên tay chân, bọn họ cũng không sợ, đánh không lại còn có thể chạy, nhưng nếu thật sự là mười ngàn quân đến đánh, e rằng hậu quả sẽ không thể kiểm soát được …….
Và quan trọng nhất là, những tên tay chân này không có thân phận gì, dù có súng cũng không dám sử dụng!
Bởi vì một khi nổ súng, để lộ ra ngoài sẽ thành một rắc rối lớn! Nhưng nơi huấn luyện quân đội thì lại không cần phải chú ý nhiều như vậy! Cho dù dùng súng, một câu diễn tập liền có thể trực tiếp xoa dịu dư luận!
Vương Khinh Lâm mơ hồ nhìn về phía thầy của mình, trong mắt cũng hiện lên một tia lo lắng!
Vẻ lo lắng này, đương nhiên bị Hoàng Diên đã thành tinh nhìn thấy được trong mắt, trong lòng càng thêm chắc chắn, nhân lực của Diệp Phùng cũng chỉ là những người này!
Diệp Phùng ơi Diệp Phùng, người ta đều đồn đãi việc anh khôn ngoan và mạnh mẽ như thế nào.
Xét cho cùng cũng không hơn được thế này đi!
Vậy mà dám phán xét bổn thành chủ ở một địa phương nhỏ bé trong núi như này.
Nơi này chỉ toàn núi và thung lũng, tuy rằng bổn thành chủ muốn trốn thoát cũng không dễ nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới, bắt được rùa trong hũ thì anh cũng không có chỗ nào để trốn sao?”
Diệp Phùng từ từ đứng dậy khỏi ghế, động tác rất chậm.
Theo cơ thể chuyển động, ánh mắt sắc như dao của anh cũng từ từ lướt qua gò má của những người có mặt ở đây.
Những người bị anh nhìn chằm chằm, đừng nói là bọn tay chân bình thường, ngay cả Hoàng Diên cũng không dám nhìn thẳng anh, dẫm lên đám tay chân, đồng loạt lui về sau một bước!
Giọng nói của Diệp Phùng rất lạnh lùng, giống như tuyết lạnh ở núi Thiên Sơn, bay đến: “Ngược lại bổn đế sư muốn nhìn xem, ai có thể ngăn cản bổn đế sư?”
“Mạng sống ông, Diệp Phùng tôi, thu lấy rồi!”