Thiên Sư Tái Xuất


Chuyện Hoàng tử Cổ Cầm tổ chức buổi hòa nhạc đã trở thành một chuyện lớn nức tiếng khắp cả Thủ đô.
Ngay từ lúc mới sáng sớm, tại sân vận động Quốc gia, nơi diễn ra buổi hòa nhạc, đã chật kín cả người.
Trong số tất cả những khán giả đến xem thì phần lớn là phái nữ, mỗi người đều cầm một cái lightstick, giơ cao tấm băng rôn có tên Tân Diệu Minh.
Nhìn vẻ mặt mê trai của các cô ấy, thật sự chẳng biết là các cô đến để thưởng thức nghệ thuật hay là đến tìm chồng nữa!
Mà đến tận khi buổi hòa nhạc sắp sửa bắt đầu, hai người Hà Tố Nghỉ và Diệp Phùng mới bước vào hội trường.
“Tố Nghi! Bên này, bọn tớ ở bên này nè!”
Vân Thi Đình liếc mắt nhìn thấy Hà Tố Nghi, điên cuồng vẫy vẫy tay và gọi cô.
Hai người đi đến bên cạnh Vân Thi Đình, cô ta trưng ra vẻ mặt kỳ quái nhìn Diệp Phùng: “Anh tới thật đấy à?”
Diệp Phùng phe phẩy tấm vé trong tay, nói: “Tôi có vé đây, tại sao lại không thể tới chứ?”
Vân Thi Đình trợn trắng mắt lườm anh một cái, không thèm để ý đến anh nữa, sau đó thuật hay là đến tìm chồng nữa!
Mà đến tận khi buổi hòa nhạc sắp sửa bắt đầu, hai người Hà Tố Nghỉ và Diệp Phùng mới bước vào hội trường.
“Tố Nghi! Bên này, bọn tớ ở bên này nè!”
Vân Thi Đình liếc mắt nhìn thấy Hà Tố Nghi, điên cuồng vẫy vẫy tay và gọi cô.
Hai người đi đến bên cạnh Vân Thi Đình, cô ta trưng ra vẻ mặt kỳ quái nhìn Diệp Phùng: “Anh tới thật đấy à?”
Diệp Phùng phe phẩy tấm vé trong tay, nói: “Tôi có vé đây, tại sao lại không thể tới chứ?”
Vân Thi Đình trợn trắng mắt lườm anh một cái, không thèm để ý đến anh nữa, sau đó nhiệt tình nói với Hà Tố Nghỉ: “Tố Nghỉ à, cậu thấy chưa? Đây là vị trí tốt nhất trong toàn bộ buổi hòa nhạc này đó nha! Lớp trưởng đối xử với cậu cực kỳ tốt luôn đó, cố ý giữ lại vị trí tốt nhất cho cậu, ngay cả tớ cũng được thơm lây đây nè.”
Hà Tố Nghi lén nhìn Diệp Phùng một cái, thấy trên mặt anh không có gì khác thường mới rối rắm thở ra một hơi, nói với cô gái đứng bên cạnh: “Thi Đình này, cậu cứ nói lung tung cái gì đâu không á! Đây có lẽ chỉ là sự trùng hợp thôi!”
“Làm sao mà là trùng hợp được? Rõ ràng chính là…”
“XuytI Đừng nói nữa! Mau nhìn đi, lớp trưởng ra rồi kìa!”
Nương theo làn khói trắng lượn lờ, Tân Diệu Minh mặc một bộ trang phục truyền thống màu trắng, tóc dài được nhẹ nhàng buộc lại, rơi trên đầu vai, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú mắt sáng mày ngài, bên cạnh là một chiếc Cổ cầm, trong khoảnh khắc đó, trông anh ta cứ như một chàng trai bước ra từ trong tranh vẽ vậy.

Ngay lập tức đã làm cho đôi mắt của vô số các cô gái trẻ trở nên mê ly.
“Đinh Ngón tay trỏ của Tần Diệu Minh nhẹ nhàng chuyển động, dây đàn vang lên.
Một chuỗi giai điệu thanh khiết vang lên khắp hội trường.

Toàn bộ hội trường có đến mấy ngàn người, nhưng lại lặng ngắt như tờ, dường như tất cả mọi người đều chìm đắm say mê trong tiếng đàn của Tần Diệu Minh.
Mấy ông lão ngồi phía đằng trước ai cũng cười tươi như hoa, gật gật đầu.
“Kỹ thuật đánh đàn của thằng nhóc Diệu Minh này đúng là càng ngày càng thuần thục.”
“Nếu có thể luyện tập thêm mấy năm nữa thì chắc hẳn là có thể đuổi kịp trình độ của mấy lão già chúng ta đó “Đúng vậy, dù là thế hệ nào đi nữa thì đất nước vẫn luôn có nhân tài xuất hiện, mà mỗi người như vậy đều phải tỏa sáng cả trăm năm ấy chứ!”
“Tư chất của Diệu Minh quả thật là trăm năm khó gặp, có thế hệ sau như thế, lão già tôi đây cảm thấy cực kỳ vui mừng.”
Bên cạnh ông lão, một người đàn ông trung niên cũng cười nói: “Đàn em chẳng qua chỉ là một chàng thanh niên tuổi còn trẻ mà thôi, trước mặt Hội trưởng Hiệp hội Cổ Cầm Thiên Triều như ngài thì cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ.

Tuy nhiên, nếu Ngài Lương đồng ý chỉ điểm cho em ấy ít nhiều thì thật sự là không còn gì tốt hơn nữa.”
Thầy của Tần Diệu Minh chính là Bậc thầy Học thuật, thầy Tiêu Thành Nguyên, ông ấy có bốn người học trò nổi tiếng khắp cả trong và ngoài nước, đó là Cầm, Kỳ, Thư và Hoạ.

Mà Tần Diệu Minh chính là học trò thứ tư của ông, về phần người đàn ông đang nói chuyện là học trò đầu tiên của Tiêu Thành Nguyên, tên là Đường Hà Hiên, hôm nay đến đây hỗ trợ cho đàn em.
Lương Đăng Vĩ nhìn thoáng qua Đường Hà Hiên một cái, sau đó cười nói: “Yên tâm đi, lão đây đã là một nắm xương già, nói gì thì nói cũng vẫn phải tìm người thừa kế tất cả bản lĩnh của lão chứ, mà thằng nhóc Diệu Minh này cũng khá đấy!”
Vừa nghe thấy những lời này, Đường Hà Hiên trở nên cực kỳ vui mừng, nói: “Tôi xin thay mặt Diệu Minh, cảm ơn ngài Lương đã bồi dưỡng!”
Mà ở giữa hội trường, giai điệu của Tân Diệu Minh đột nhiên biến đổi, vốn dĩ đang êm dịu bỗng nhiên lại tràn ngập sự vui mừng.
Mọi người cảm thụ được tình cảm trong tiếng đàn của anh ta, trên gương mặt của mấy cô bé mới biết yêu như được tắm nước mùa xuân, bỗng dưng đỏ hết cả lên.
Kết thúc một khúc nhạc, dây đàn cũng ngừng rung.
Tần Diệu Minh đột nhiên đứng lên, cầm lấy cái micro, nhìn xuống dưới sân khấu với ánh mắt và vẻ mặt chân thành.
“Cảm ơn mọi người đã đến thưởng thức buổi hòa nhạc của tôi.

Thực ra, hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng! Bởi vì ngày hôm nay, tôi muốn mượn khúc nhạc này và nhờ sự chứng kiến của các vị để tỏ tình với người tôi vẫn luôn yêu sâu đậm nhưng lại bỏ lỡ suốt năm năm qua.”
Một câu nói ra khiến cả hội trường rơi vào tĩnh lặng.
Sau ba giây, khán giả đột nhiên sôi trào hết cả lên.
Âm thanh ghen ghét và ngạc nhiên đến tột cùng của đám con gái vang vọng trong hội trường.
Vô số ánh mắt quét tới quét lui khắp mọi nơi hòng tìm kiếm bóng người khiến các cô vừa hâm mộ lại vừa ghen tị kia.
Mà ngay khi Tân Diệu Minh nói ra câu nói kia, trong lòng Hà Tố Nghi đột nhiên cảm thấy có chút bất an.
Cô đột nhiên đứng lên, hoảng loạn nói: “Tôi… Tôi đi nhà vệ sinh một chút!”
Vân Thi Đình ở bên cạnh kéo cô lại, nói: “Chờ tí nữa đi! Chờ thêm một tí nữa là được rồi mài”
“Xoạchf Máy quay phim đột nhiên chuyển động, một màn trắng xóa chói mắt chiếu ngay trước mắt.
Đợi đến khi hai mắt Hà Tố Nghỉ khôi phục lại thị giác, thì trên màn hình lớn nhất của buổi hòa nhạc đã hiện lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô.
Tân Diệu Minh đứng trên sân khấu, vẻ mặt thâm tình nhìn Hà Tố Nghỉ bên dưới, đột nhiên quỳ một gối xuống mặt đất.
“Tố Nghi, anh đã bỏ lỡ mất em năm năm rồi, nhưng anh không muốn bỏ lỡ cả một đời.
Khúc nhạc vừa nấy là tác phẩm anh viết dành riêng cho em, nó đại biểu cho tình yêu chân thành nhất của anh.

Anh tình nguyện mỗi ngày đều đàn cho em nghe những giai điệu tươi đẹp nhất, mỗi ngày đều để em được đắm mình trong nụ cười vui vẻ nhất, hãy để anh chăm lo nửa đời hạnh phúc về sau của em có được không?”
Lời thổ lộ cực kỳ thâm tình, cộng thêm khuôn mặt tuấn mỹ kia khiến toàn trường nổ tung chỉ trong chớp mắt.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Vô số âm thanh vang vọng khắp sân vân động.
Vô số cô gái mang vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn Hà Tố Nghi.
Mà nhân vật chính của chúng ta lại là vẻ mặt tràn đầy rối rắm.
Vân Thi Đình ở bên cạnh còn gấp gáp hơn cả cô, điên cuồng kéo ống tay áo của cô, nói: “Tố Nghi! Cậu còn chần chờ gì nữa! Mau đồng ý với anh ta đi! Chỉ cần cậu nhận lời, nửa đời sau này của cậu sẽ chẳng cần lo lắng gì nữa hết! Từ nay về sau cậu có thể một sống cuộc sống của kẻ bề trên rồi! Cậu còn chần chờ cái gì nữa chứt”
“TỔI, Hà Tố Nghỉ dường như đang tự đấu tranh.
Mấy giây sau, dưới ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người, trong ánh mắt cô xẹt qua một tia kiên định, cô nhìn về phía Tân Diệu Minh và lắc lắc đầu: “Xin lỗi.”
Tần Diệu Minh lập tức ngây ngẩn cả người.
Có vẻ như anh ta không hề nghĩ đến chuyện bản thân mình sẽ bị từ chối, bởi vậy anh ta có chút không thể chấp nhận được, vẻ mặt kích động chất vấn: “Tại sao? Rốt cuộc là vì sao hả?”
Mà lúc này, trái tim bị treo lên cao của Diệp Phùng đang ngồi ở bên cạnh cô cuối cùng cũng được thả xuống, khóe miệng anh cong lên một nụ cười ấm áp.
Diệp Phùng từ từ đứng lên, giống như đang tuyên bố chủ quyền mà ôm Hà Tố Nghi vào trong ngực.

Anh nhìn Tân Diệu Minh ở trên sân khấu, nhếch miệng nở một nụ cười, giọng nói thản nhiên thông qua chiếc loa cầm †ay truyền tới khắp mọi ngõ ngách trong hội trường: “Vị Hoàng tử Cổ Cầm này, lẽ nào mẹ cậu chưa nói với cậu rằng, hoa đã có chủ thì không thể nhổ bậy sao?”
“Là mày!”
Trong mắt Tân Diệu Minh tràn ngập vẻ không thể tin được, sau đó, anh ta nhìn về phía Hà Tố Nghỉ: “Tố Nghị, lẽ nào em cũng bởi vì thứ rác rưởi này mà từ chối anh sao? Anh ta có thể cho em cái gì cơ chứ? Chỉ có anh mới có thể cho em cuộc sống mà em mong muốn!”
“Tân Diệu Minh!”
Vẻ mặt Hà Tố Nghi sâm xuống, cô nói: “Tôi rất cảm ơn sự yêu thích của anh, cũng nhớ đến tình nghĩa bạn học lúc trước, nhưng đây không phải lý do để anh có thể sỉ nhục người yêu của tôi! Đúng là anh ấy không xuất sắc như anh, thế nhưng tại thời điểm tôi thấy khó khăn nhất, là người yêu của tôi đã đứng bên cạnh che mưa chắn gió cho tôi.

Vào thời điểm tôi cảm thấy bất lực nhất, cũng là anh ấy kiên định không rời không bỏ dành cho tôi sự ủng hộ vững chắc! Anh ấy cái gì cũng không sánh bằng anh, nhưng anh ấy lại rất yêu thương tôi, chỉ điều này thôi là đã đủ lắm rồi!”
“Không! Anh không tin! Làm gì có chuyện anh lại không sánh bằng một tên rác rưởi chứ? Làm sao có chuyện đó được?”
Giờ phút này, Tân Diệu Minh không còn dáng vẻ nho nhã như lúc trước nữa, đôi mắt anh ta đỏ ngầu nhìn Diệp Phùng.
“Diệp Phùng! Mày là loại người gì thì chính bản thân mày là người rõ ràng nhất! Mày thử đặt tay lên ngực tự hỏi xem, mày có thể mang đến hạnh phúc cho Tố Nghi sao? Ở bên cạnh cô ấy, mày sẽ chỉ khiến cô ấy chịu khổ chịu tội mà thôi! Loại người bình thường sống ở dưới đáy của xã hội như mày thì lấy tư cách gì mà có được người đẹp hoàn mỹ như vậy chứ?”
Cảm nhận được sự ác độc trong lời nói của Tần Diệu Minh, sắc mặt Hà Tố Nghi cực kỳ khó coi, cô áy náy nhìn Diệp Phùng một cái, kéo ống tay áo của anh: “Chúng ta đi thôi!”
Ai ngờ, Diệp Phùng lại năm ngược lại tay cô, dịu dàng mỉm cười với cô: “Tố Nghi, cảm ơn em, những lời em vừa mới nói, từng câu từng chữ anh đều sẽ khắc ghi trong lòng!
Nhưng mà, có một câu em nói sai rồi.

Đó là, người yêu của em, cũng không phải là cái gì cũng không sánh băng cậu ta đâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui