Buổi chiều hôm đó, khi hắn đạp xe băng qua đoạn đường đồi để về nhà, hắn thấy Kiến Văn và Gia Nghiên cãi nhau gì đó. Ban đầu hắn cũng không để ý lắm, cho đến khi lại bắt gặp Gia Nghiên một mình đi bộ qua lối tắt lên đồi, dường như cô ta rất tức giận.
Hắn âm thầm theo đuôi Gia Nghiên một lúc, tới khi nhận ra cô ta đã mỏi mệt, dường như là gọi điện cho Kiến Văn. Cả hai cãi nhau mất một lúc trong điện thoại, cuối cùng dường như cũng làm hòa. Gia Nghiên tắt máy, mỉm cười bước ra sát khu đường đồi hơn. Có lẽ cô ta đang chờ Kiến Văn tới rước.
Đột nhiên Dịch Hàn cảm thấy giận vô cùng. Gia Nghiên và hắn tuy trước giờ không có mâu thuẫn hay xích mích gì, nhưng Nhược Y là em gái cô ta cơ mà. Ngay cả công bố môt chuyện như vậy, cô ta không quan tâm Nhược Y có thể hành động điên rồ thế nào sao? Trong lúc này còn có thể vô tư hạnh phúc đi cùng Kiến Văn như vậy, bản thân Dịch Hàn cũng cảm thấy khinh miệt cô ta.
Đoạn đường đồi thật vắng. Sau khi Gia Nghiên cúp máy thì không gian dường như chỉ còn có tiếng ve đang gọi đâu đó đằng xa. Con đương rộng lớn như vậy, nhưng chỉ có hắn và Gia Nghiên.
Dịch Văn lại nhớ đến gương mặt lúc chiều của Nhược Y, trái tim hắn như quặn thắt. Hắn ghét cô gái này, nếu có thể hắn đã nguyền rủa cô ta. Vì cô ta mà Nhược y của hắn mới phải đau khổ như vậy.
-Nếu có thể, tôi ước gì chị ta không tồn tại trên đời. Đi đâu cũng được. Chết quách đi càng tốt.
Những lời Nhược Y nói như thể thôi thúc hắn. Một ý định điên rồ chợt nảy sinh trong đầu hắn. Hắn bước tới gần Gia Nghiên hơn. Cô ta đang cắm dây phone nghe nhạc, chẳng mảy may để ý đến sự hiện diện của hắn.
Hắn đẩy cô ta xuống đồi.
Gia Nghiên không hề có sự phòng bị, hoàn toàn không nhận ra kẻ nào vừa xuất hiện xô mình. Cô ta chỉ kịp thời hét lên một tiếng rồi ngã xuống, ngay bên dưới là làn đường cao tốc.
Vừa lúc ấy, một chiếc xe lao nhanh đến.
Dịch Hàn không kịp suy nghĩ, vội vàng nấp xuống gốc cây gần đó. May cho hắn, đoạn đường khá tối nên dù có ánh đen đường mờ ảo cũng khó có ai đó có thể nhìn thấy hắn. Ở đó, hắn trông rõ mồn một cảnh tượng Gia Nghiên rơi thẳng vào làn chạy của chiếc xe vừa lao đến, đầu cô ta đập vào kính. Tiếng rít của thắng xe âm vang cả đoạn đường dài.
Dịch Hàn thở hồng hộc. Trong lúc này đầu óc hắn như thể rối tung. Trước khi ai đó kịp thời trong thấy, hắn mau chóng dưng xe lại rồi đạp thẳng về nhà.
Đêm đó hắn lại mơ thấy ác mộng. Khác chăng là trong giấc mơ của hắn lúc này không có Nhược Y, chỉ có gương mặt đầy máu của Gia Nghiên nằm dưới mặt đường.
Và khi giật mình tỉnh dậy, hắn cũng không quên ghi nhận chiếc xe đã tông trúng cô ta chính là chiếc BMW mà Kiến Văn mỗi ngày đều lái đến trường.
…
Đám tang Gia Nghiên diễn ra trong không khí ảm đạm của cả trường. Hết thảy bạn bè và giáo viên đều thương tiếc cô học trò xấu số, trong lúc tương lai tình yêu đều đang rộng mở trước mắt lại phải ra đi. Người đau thương nhất phải nói chính là Kiến Văn.
Sau mấy ngày điều tra, cảnh sát kết luận Kiến Văn không vi phạm luật lệ giao thông, cũng không chạy quá tốc độ, chỉ là Gia Nghiên trượt chân rơi từ đồi xuống mới xảy ra chuyện không may. Nhưng lúc này với Kiến Văn mà nói, chẳng thà người trượt chân xuống đồi hôm ấy là anh ta có khi sẽ bớt đau khổ hơn.
Chính tay lái xe đụng chết người mình thương yêu. Nỗi đau này không ai có thể hiểu tường tận và thương cảm như anh ta.
Hôm đến dự đám tang, nhìn thấy Kiến Văn đau thương như vậy, Dịch Hàn lại có chút thỏa mãn. Cái con người tốt số đó hóa ra cũng có ngày hôm nay. Hắn không vui thì phải nên thế nào? Không chỉ vậy hắn còn phải vui thay Nhược Y nữa.
Tâm nguyện của cô, hắn đã vì cô mà thực hiện rồi.
Thế nhưng không như hắn nghĩ, Nhược Y gần như đã kiệt sức sau cái chết của Gia Nghiên. Cô ta thậm chí không ngồi nổi trong chỗ dành cho đám gia quyến mà phải tựa vào người Kiến Văn. Ban đầu Dịch Hàn còn cho rằng Nhược Y chỉ là cố gắng đóng kịch để lấy lòng Kiến Văn. Nhưng đến ngày thứ 2, thứ 3 hắn đến lễ tang đều như thế. Cho dù là diễn kịch đi chăng nữa, người như Nhược Y cũng chẳng bao giờ đủ kiên nhẫn để duy trì lâu đến thế. Dịch Hàn dần đi từ cảm giác thỏa mãn sang lo lắng và hoang mang. Rốt cuộc hắn có làm phật ý Nhược Y chăng?
Sau đám tang, Nhược Y cũng không đến trường. Lúc này Dịch Hàn đã tốt nghiệp xong và đang trong thời gian ôn thi đại học nên cũng tương đối rỗi rãi, bèn đến nhà thăm cô ta. Ba mẹ Nhược Y cũng suy sụp sau cái chết của Gia Nghiên nên họ cũng chẳng phiền lòng việc Dịch Hàn ghé thăm. Có lẽ họ chẳng muốn phải mất luôn cả cô con gái thứ hai nữa.
Nhược Y nằm thất thần bên giường bệnh. Tới lúc này Dịch Hàn mới chắc rằng cô ta bệnh thật chứ không phải giả đò. Trong cô ta thần sắc tiều tụy như vậy, thâm tâm hắn trở nên đau đớn lạ thường.
-Nhược Y. Tôi đến thăm cậu
Hắn nói, cô ta nghe nhưng lại chẳng thèm trả lời.
-Cậu không sao chứ? Nghe bạn cùng lớp nói đã mấy ngày cậu không đến trường. Có chuyện gì vậy?
Nhược Y rên ư ử, nhưng vẫn không đáp. Hắn bước đến gần cô hơn, cố gắng kéo tấm chăn đang trùm kín người cô ra. Bất giác hắn lùi lại. Trên tấm chăn ấy đầy nước.
Nước mắt của Nhược Y.
Dịch Hàn mơ hồ đoán ra sự tình, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn hỏi lại.
-Nói tôi biết đi. Có chuyện gì vậy? Có phải là… cái chết của Gia Nghiên…
-Là tôi đã giết chị ấy
Cuối cùng Nhược Y cũng lên tiếng. Chỉ là những chuỗi âm thanh không rõ ràng nhưng Dịch Hàn vẫn có thể nghe được. Giọng nói của cô, đêm nào cũng ở trong giấc mơ của hắn.
-Cậu… cậu đang nói gì vậy? Chẳng phải là một tai nạn, chẳng phải là Kiến Văn…
-Là tôi đã giết chị ấy –Nhược Y líu ríu lặp lại –Nếu không phải tại tôi, chị ấy sẽ không chết. Là tôi mỗi ngày đều nghĩ, chỉ cần chị ấy chết đi… Chỉ cần chị ấy chết đi… Giờ chị ấy chết thật rồi. Cậu nói đi, tôi lại trở nên đau khổ như vậy. Là chính tôi đã hại chết chị ấy.
-Cậu… thật ngốc.
Dịch Hàn thở dài nói.
Nói thế vì hắn chẳng biết nói gì khác nữa.
Nhìn Nhược Y đau khổ thế này Dịch Hàn mới biết hắn sai rồi, sai thật rồi. Lần này không phải vì Gia Nghiên mà chính hắn đã đem nỗi đau đến cho cô. Làm tổn hại đến người hắn thương yêu, rốt cuộc đây là điều hắn muốn sao?
-Là tôi đã hại chết chị ấy –Nhuợc Y vẫn lầm bầm.
Hắn xích đến gần hơn, lấy tay lau nước mắt cho cô ta. Đoạn, hắn áp mặt cô ta đến sát mặt mình, thì thầm.
-Ngốc. Cậu chẳng giết ai cả. Vì người giết Gia Nghiên là tôi đây này.
-Cậu… cậu nói gì vậy? – Nhược Y sửng sốt nói
-Đã nghĩ rằng “chỉ cần cô ấy chết đi, thì cậu mới được vui vẻ”, tôi đã nghĩ như vậy đấy – Dịch Hàn tiếp – Nhưng cậu không cần phải như vậy. Cậu không cần phải chịu trách nhiệm trong cái chết của Gia Nghiên. Bởi vì người thật sự hại chết cô ấy, người đã xô cô ấy xuống đồi… là tôi đây này.
Đôi vai Nhược Y run lên cầm cập, ánh nhìn của cô đầy thảng thốt. Nhưng rốt cuộc cô cũng không thể nói thêm điều gì nữa.
Dịch Hàn đứng dậy. Hắn cảm thấy cuộc gặp hôm nay đã đủ. Nhược Y thành ra thế này hắn cũng đành mang tâm trạng thất vọng mà trở về. Hắn nắm chặt tay cô ta, hạ giọng.
-Đừng tự trách mình nữa. Nếu cậu muốn tìm lại công bằng cho Gia Nghiên, cậu cứ báo cảnh sát đến tìm tôi. Tôi sẽ không kháng cự. Chỉ cần là cậu đừng như thế này nữa được không? Mọi chuyện không phải lỗi của cậu. Hãy trở lại là Nhược Y như của trước đây…
Rất lâu sau khi Dịch Hàn đi khỏi, Nhược Y vẫn ngồi thẫn thờ trên chiếc giường trải gra trắng toát, bàn tay xiết chặt mảnh chăn ướt đầy nước mắt.
…
Dịch Hàn đã đợi 7 ngày. Không có viên cảnh sát nào đến tìm hắn.
Đến ngày thứ 8, hắn bình thản lên tàu đi Bắc Kinh thi đại học. Bạn học không ai đến đưa tiễn, cả ông bố dượng cũng chả thèm ghé mắt, nhưng hắn chẳng cần.
Chính hắn cũng không thật sự hiểu, hắn đến Bắc Kinh làm gì khi nửa hồn của hắn đã lưu lại thành phố này mất rồi.
Rốt cuộc dù không có sự chuẩn bị gì nhưng việc thi cử của hắn lại tiến hành rất thuận lợi. Hắn đoán chẳng mấy chốc mình sẽ có tên trong danh sách trúng tuyển ngành y năm đó. Lưu lại Bắc Kinh hết hai tháng hắn mới khăn gói trở về quê nhà. Lần này hắn có một mục tiêu lớn lao hơn.
Hắn muốn ngày nhập học tại thành phố xa lạ kia sẽ có cô theo cùng.
Nhưng hai tháng hắn đi dường như đã có bao biến đổi. Cái tin chấn động đầu tiên hắn nghe được là Kiến Văn không đi Mỹ nữa, y sẽ ở lại học đại học ở quê, có lẽ ra trường lại kiếm một công việc ngon ăn từ mối quan hệ của ông bố giàu có.
Và việc thứ 2 là Nhược Y gần như đã biến thành một con người hoàn toàn khác.
Trong suốt mấy năm quen biết cô ta, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cô ta vẽ tranh làm thơ, mỗi ngày đều đến trường đúng giờ. Nghe bọn bạn cùng lớp năm xưa kể lại, Nhược Y còn năng nổ tham gia các hoạt động từ thiện. Ban đầu Dịch Hàn còn không tin lắm, cho đến khi tận mắt nhìn thấy cô ta trên chuyến tàu gom tiền cho người vô gia cư hắn mới thật sự tin.
Nguyễn Nhược Y mà hắn yêu, quỷ tha ma bắt cô ta đâu mất rồi?
-Cậu làm sao thế hả? Có phải ai bắt cậu phải trở nên như vậy không?
Đó là câu đầu tiên hắn có thể thốt ra khi gặp riêng cô ta. Cái cô gái mà hắn từng điên đảo vì 8 phần ác quỷ 2 phần thiện lương ấy chỉ cười nhạt đáp lại.
-Tôi thế này cậu thấy không tốt hơn sao?
-Không tốt, không tốt chỗ nào hết. Cậu không phải là Nhược Y mà tôi từng biết –Hắn điên cuồng nói, hai tay bóp chặt vai cô ta –Nhược Y mà tôi biết tuyệt đối sẽ không làm những việc mất thời gian đến thế này. Nhược Y mà tôi biết thích nghịch ngợm, chán ghét nhất là vẽ tranh. Nhược Y của tôi thậm chí không thích những gì gò bó. Bất kể là chuyện người ta bắt cô ấy làm, cô ấy tuyệt đối sẽ không làm. Cậu nói đi, là cậu giấu cô ấy ở đâu rồi?
Đôi mắt Nhược Y hơi ướt. Trong một thoáng, cái nhìn của cô trở nên là lạ khác thường. Nụ cười nhạt nhẽo khinh người ngày trước cũng bay đâu mất.
-Cậu cũng hiểu rõ Nhược Y của trước đây quá nhỉ?
-Tôi biết rồi, có phải cậu vẫn nghĩ về việc của Gia Nghiên không? –Dịch Hàn vẫn không bỏ cuộc –Tôi đã nói với cậu rồi, cậu không cần phải tự trách bản thân mình. Người hại chết cô ấy là tôi, là tôi mà. Cậu không vượt qua được? Cứ báo cảnh sát đến bắt tôi. Tất cả tội lỗi mình tôi gánh chịu. Tôi xin cậu. Đừng như thế này có được không?
-Tôi chưa từng trách cậu, bởi vì tôi biết tất cả là do tôi mà ra. Cậu có hiểu không? –Nhược Y nói, giọng bình thản –Nếu không có tôi trước giờ Kiến văn và Gia Nghiên sẽ không phải khó xử như vậy. Không có tôi ba mẹ sẽ không phải đắn đo xem làm sao để yêu thương chúng tôi như nhau. Không có tôi thì cậu sẽ không trở nên thế này. Tôi từng nói với cậu, Gia Nghiên không tồn tại thì tốt hơn. Thật ra tôi sai rồi. Người không nên tồn tại là tôi mới đúng.
Nước mắt ứa ra từ khóe mi Nhược Y. Dịch Hàn nhìn thấy, nhưng chính hắn cũng bị những lời cô thốt ra làm đau lòng.
-Tôi hại Gia Nghiên chết, khiến Kiến Văn mất đi người anh ấy yêu quý nhất, khiến ba mẹ tôi mất đi đứa con gái họ đã kỳ vọng suốt mười tám năm. Cậu nói tôi có đáng trách không?
Dịch Hàn ghì chặt lấy mái tóc Nhược Y, ấn đầu cô ta vào ngực mình. Nhược Y khóc, hắn cũng khóc.
-Tôi sẽ tự thú, Nhược Y –Hắn nói –Tôi không thể nhìn cậu ra nông nỗi này. Cậu chẳng có lỗi với ai cả. Bởi vì nếu cậu không tồn tại thì tôi sẽ yêu ai, vì ai mà phấn đấu đây? Cuộc đời này, người tôi để tâm nhất chỉ có mình cậu. Vì vậy nếu cậu không hạnh phúc, hãy để tôi chịu bất hạnh thay cho cậu.
-Không ích gì đâu, Dịch Hàn –Nhược Y nói. Đây là lần thứ hai cô ta gọi cả tên lẫn họ hắn ra như thế -Tương lai của cậu rất tươi sáng. Đừng đánh đổi tất cả vì tôi. Cứ xem đó là một bí mật riêng của chúng ta. Chỉ cần tôi không nói, cậu không nói, sẽ không sao cả. Nếu cậu yêu tôi đến như vậy. Hứa với tôi một chuyện có được không?
-Chuyện gì cậu yêu cầu tôi cũng có thể làm –Hắn đáp chắc nịch.
-Quên tôi đi.
-Vì sao?
-Bởi vì tôi sẽ đính hôn với Kiến Văn. Vào cuối năm nay.
Những lời cuối cùng Nhược Y nói cứ nhưng từng lưỡi dao xé nát trái tim của Dịch Hàn. Hắn đứng đó, mặt đối mặt với cô mà tưởng như xa cách nghìn dặm. Bao nhiêu câu hỏi tại sao, vậy mà vẫn không thể thốt ra thành lời.