Dịch Hàn đưa tay ra đỡ Nhược Y ngay khi cô vừa ngã xuống. Rất cẩn thận, hắn đặt cô ta chậm rãi xuống giường. Toàn thân Nhược Y có một mùi hương rất lạ, cứ cuốn lấy khướu giác Hàn. Hắn dùng tay chạm lên gương mặt đang ngủ trong lành ấy, nhẹ nhàng như thể sợ đôi tay nhám của mình có thể làm trầy làn da mỏng manh như tuyết trắng của cô ta.
Luyến ái là một hình một hình thức tình cảm rất phàm tục. Tình yêu của Dịch Hàn vĩ đại hơn bất cứ thứ tình yêu nào khác trên thế giới này. Vì thế hắn sẽ không xâm phạm Nhược Y. Tất cả những gì hắn làm chỉ là muốn cô ta được hạnh phúc.
Dịch Hàn đi dạo quanh nhà, hắn đóng tất cả các rèm cửa lại, đủ để không có bất cứ vị hàng xóm tọc mạch nào có thể xen vào việc của hắn. Sau khi sắp xếp đâu vào đấy, hắn trở vào nhà, dốc hết đồ đạc ra, chỉ chừa lại một chiếc vali trống. Tiếp đó hắn thay cho Nhược Y chiếc áo thun và quần sọc của hắn. Tuy có hơi rộng phùng phình nhưng dẫu sao cũng đỡ rườm rà hơn chiếc váy kia. Xong việc, hắn trở lại giường, choàng tay qua ôm lấy Nhược Y, thiếp đi trong hạnh phúc.
Lúc tia sáng đầu tiên của mặt trời bắt đầu le lói ở hướng đông, Dịch Hàn trở mình dậy. Theo tính toán của hắn thời điểm này thuốc mê đã sắp hết tác dụng. Hắn pha thêm một liều khác, đút cho Nhược Y uống rồi lôi ra một cuộn băng keo dán quanh miệng cô ta.
Cẩn thận không bao giờ là thừa. Lúc tàu đến Bắc Kinh rồi, Nhược Y sẽ phải cảm ơn hắn.
Dịch Hàn vốn là người tự lập. Bao nhiêu năm qua hắn không nhờ vả gã bố dượng đồng nào, lần này ra đi hắn cũng không muốn mang theo gì của gã. Thứ duy nhất mà hắn muốn mang theo, hắn đã đặt gọn gẽ vào chiếc vali này rồi.
Cuối cùng, Dịch Hàn bỏ chiếc váy của Nhược Y vào balo. Hắn đã tính toán rất chu toàn. Mỗi một li một tí đều đúng như dự định của hắn, trừ một việc.
Ông bố dượng hắn trở về ngay lúc hắn sắp ra đi.
Hắn hầu như chỉ biết đứng sững nhìn ông, ông đã về không chỉ sớm một ngày.
-Con lên tàu đó à? –Ông hỏi
-Vâng.
-Chắc là… cũng chẳng bao giờ trở về nữa?
Dịch Hàn không đáp, hắn biết bản thân ông cũng đã có câu trả lời. Song điều hắn quan tâm lúc này không phải là đứng đây tán huơu tán vượn với ông. Thứ duy nhất trên đời này có thể khiến hắn quan tâm là Nhược Y.
-Haizz. Dù gì chúng ta cũng đã làm cha con bao nhiêu năm. Tao có vật này ày, là của mẹ mày để lại.
Hắn không muốn cù cưa với ông ta lâu, nhưng món đồ mẹ để lại cũng khiến hắn có chút bận tâm. Hắn chẳng có thứ gì của mẹ bên mình cả. Chỉ lát sau, ông ta bước ta với một mặt dây chuyền có hình mảnh trăng khuyết. Ông đặt nó vào tay hắn.
-Con cầm đi, cũng là ta không ra gì đã bán mất sợi dây rồi. Ít ra sau này cũng có vật gì đó của mẹ bên cạnh. À còn…
Ông không nói nữa vì đã nghe có tiếng lục đục phát ra trong chiếc vali dựng sát tường. Mồ hôi Dịch Hàn đổ ra, lạnh toát.
-Cái gì bên trong đó vậy?
-Không có gì, chắc là mấy con chuột thôi ấy mà –Hắn đứng ra, che giữa ông bố dượng và chiếc va li. Âm thanh trong đó lại vang ra rõ hơn
Ông già vẫn nhất quyết phải xem cho bằng được thứ gì bên trong đó, ông và Dịch Hàn vật nhau một lúc, cuối cùng ông xô được hắn ra. Đoạn ông nắm chiếc vali, kéo một đường dài. Thứ nhìn thấy suýt chút khiến ông thất kinh hồn vía.
Trong chiếc vali ấy không có đồ đạc gì, chỉ có một cô gái đang mở to mắt ra nhìn ông. Cô không nói được, một miếng băng đã che mang môi cô, cả tay và chân đều bị trói.
Có lẽ ông già không ngờ được rằng cô gái ấy cũng là vật thể sống cuối cùng trên đời mà ông còn được thấy.
Nhược Y mở to mắt, muốn thét lên nhưng tất cả đều là vô vọng. Dịch Hàn đã đứng sau lưng ông, tay hắn cầm một chiếc gạt tàn bằng thủy tinh.
Và người đàn ông trước mặt cô ngã gục xuống, máu ứa ra từ đầu ông. Dịch Hàn đứng đó, chỉ nhìn đăm đăm vào cô.
Rốt cuộc thì họ cũng đã trễ chuyến tàu.
…
Dịch Hàn và Nhược Y phải ở lại thêm hai ngày mới có chuyến tàu tiếp theo. Suốt hai ngày ròng rã, hắn trói cô ở trong phòng. Thuốc mê lúc này không có tác dụng nữa vì cô nhất quyết không uống, nhưng cho dù không có dây trói thì Dịch Hàn cũng không phải quá bận tâm về cô.
Bởi vì suốt hai ngày, Nhược Y chỉ khóc và khóc. Hắn cũng không rõ việc lão già đó chết ngay trước mặt đã khiến cô ta sốc đến thế hay chỉ đơn giản là lo cho tương lai của chính mình.
Nhắc đến lão già đó, hắn càng muốn rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt. Chẳng tốt lành gì khi phải chịu sống chung nhà với một cái xác dưới gầm tủ cả.
-Cậu ăn chút cháo đi, hai ngày rồi cậu không ăn gì. Như thế không thể sống nổi đâu.
Dịch Hàn cầm muỗng cháo đưa ra trước mặt Nhược Y. Thật lòng hắn cảm thấy rất lo cho cô. Nhìn sắc mặc cô càng lúc càng tiều tụy, hắn lại càng trở nên đau lòng
-Có phải cậu giận tôi vì đã trói cậu lại không? Nếu cậu không thích tôi sẽ không bao giờ trói cậu lại nữa –Hắn nói –Hay cậu không thích bị nhét vào vali?
-Cậu không hiểu thật hay cố tình không hiểu –Nhược Y ngầng mặt lên nhìn hắn, đôi mắt cô sưng húp, cả làn hơi cũng thốt không ra –Ông ấy là cha dượng cậu. Sao cậu lại giết ông ấy?
-Ông ấy đâu phải cha tôi –Hắn đáp dửng dưng –Tôi đã nói rồi, người quan trọng nhất trên đời này của tôi là cậu. Bất cứ ai muốn tổn hại cậu tôi cũng sẽ không tha cho người đó. Cậu hãy cùng tôi đi Bắc Kinh. Nơi đó sẽ là tương lai của cả hai chúng ta.
-Có chết tôi cũng không đi cùng cậu
-Tại sao?
-Vì cậu đã không còn là Dịch Hàn mà tôi biết nữa rồi.