Thiên Sứ Tử Thần

Drea ngủ quá giấc và cuối cùng cũng nhấc được mình ra khỏi giường với cảm giác như bị đánh nhừ tử, khắp mình mẩy và đầu óc. Bốn giờ làm tình, dù cho nó tuyệt thật hay tuyệt về mặt lý thuyết, vẫn không phải là thứ cô muốn lặp lại lần nữa, kể cả không có những chấn động xúc cảm đi kèm. Cô không thể phủ nhận khoái cảm về thể xác, nhưng cô muốn là người tự chủ. Cô muốn đầu óc luôn tỉnh táo trong suốt vai diễn, rồi mới quan tâm tới những nhu cầu của bản thân, khi ở một mình. Cứ xem vài lần cực khoái đã khiến cô trở nên ngu ngốc ra sao thì đủ biết, dẫu cho ảnh hưởng của sự ngu muội ấy chỉ là tạm thời. Cô sẽ không bao giờ mắc cái lỗi ấy lần nữa; nếu có ai đó bị biến thành kẻ ngốc, thì đó sẽ là bọn đàn ông, không phải cô.

Sáng nay cô không cho phép mình yếu đuối trước gương; cô sẽ đối mặt với nó và tập trung vào những gì đang thấy lúc này, chứ không phải cái bóng của nhiều năm trước. Cô không còn là cô gái mới lớn ngu ngốc, dễ bị tổn thương ngày nào, vì vậy nghĩ về cô ta chỉ phí thời giờ mà thôi.

Hiện tại đã đủ tệ rồi, Drea gay gắt nghĩ, ngắm nghía mình trong gương. Gương mặt cô nhợt nhạt, không tính đến quầng thâm dưới hai con mắt sưng mọng, và đầu tóc cô rối bù như thể có một bầy chuột vừa mới vật lộn trong đó. Có lẽ chỉ là do sĩ diện, nhưng cô không hề muốn mình trông đáng thương hại. Cô không thể xóa sạch dư âm của ngày hôm qua, nhưng cô chắc chắn có thể trông khá hơn thế này.

Lần đầu tiên từ trước đến giờ, Drea khóa cánh cửa phòng tắm trước khi cởi quần áo. Cô chẳng thèm quan tâm Rafael nghĩ gì, hắn có thích điều đó hay không.

Nhặt chiếc lược lên, cô cào dữ dội vào mái tóc rối, rồi bước vào vòi hoa sen và tắm với loại dầu thơm ưa thích. Chiều hôm qua cô đã không có thời gian dùng dầu xả, thế nên sáng nay tóc cô mới như tổ quạ. Lần này thì cô nhớ, và cảm nhận từng lọn tóc dày trở nên mượt hơn bên dưới những ngón tay.

Điều đầu tiên cô sẽ làm, Drea dứt khoát nghĩ, là cắt trụi cái mớ bù xù này đi. Không chỉ vì mái tóc cô quá dễ nhận biết, mà còn vì cô không thích tóc xoăn dài như thế này. Tóc cô bình thường có gợn sóng tự nhiên, nhưng những lọn tóc quăn này là nhờ mấy thứ hóa chất khủng khiếp và rất nhiều công chăm chút. Cô đã lựa chọn cho mình một vẻ bề ngoài phù phiếm và kém khôn ngoan, nhưng, chết tiệt, cô đã quá mệt mỏi vì nó. Cô mệt mỏi vì phải giả vờ là đứa ngu độn, mệt mỏi phải đặt nhu cầu và ham muốn của ai đó lên trên của chính mình.

Kéo áo choàng lên và buộc chặt thắt lưng, ngay lập tức cô bắt đầu trang điểm, cảm giác như thể thời gian đang vuột mất và cô chỉ còn vài giờ nữa để tẩu thoát. Cô đã ngủ quá trễ, và giờ cô phải nhanh lên. Với cái cách Rafael làm cho cô rợn người như ngày hôm qua, cứ như thể vào một ngày đẹp trời hắn tự nhiên phát hiện ra một tình yêu sâu đậm dành cho cô ấy, Drea không thể đoán trước hắn sẽ làm gì tiếp theo và sự mơ hồ ấy khiến cô hoang mang. Rafael là một tên nguy hiểm, một con cáo già. Chỉ cần cô lỡ lời hoặc sơ ý để lộ nét mặt hắn sẽ phát hiện ra ngay. Cô đã không phạm một lỗi nào trong suốt hai năm chung sống với hắn, nhưng cô cũng chưa bao giờ ở bên bờ vực nguy hiểm như hiện nay. Cô không tin hắn, và cô cũng không còn tin bản thân có thể tiếp tục vui vẻ sống với hắn được nữa.

Một ý tưởng chợt đến, một thứ có thể cho cô chút lợi thế nếu nó hiệu quả. Nếu không, ít nhất nó cũng không làm tình thế của cô tệ hơn. Drea ép mình ho. Lúc đầu âm thanh rất yếu, nhưng khi cô làm lại hai lần nữa thì tiếng ho bắt đầu trở nên lớn hơn, khàn hơn. Cô ngừng lại một phút rồi nói “Chết tiệt” thật lớn, kiểm tra giọng mình. Giọng cô nghe có vẻ đã khàn, nhưng vẫn chưa đủ. Cô ho nhiều hơn nữa, lấy hết sức từ sâu trong lồng ngực và thấy cổ họng rát bỏng. Nếu cô bị ốm, cô sẽ có cớ để tránh mặt Rafael nếu hắn đòi ngủ với cô - và cũng có cớ để đổ vạ việc trông nhợt nhạt như xác chết.

Drea nghe thấy một tiếng động khẽ trong phòng ngủ, và cơn rùng mình liền chạy dọc sống lưng cô. Rafael! Cô lao đến vừa mở khóa cửa vừa kéo nó ra trong cùng một lúc để bước ra ngoài mà không nhìn, như thể cô chưa nghe thấy gì và không hề biết hắn ở đây. Cô va người vào hắn, và giả bộ giật nảy mình. “Em không biết anh ở đây,” cô nói, hài lòng khi nghe giọng mình khàn cỡ nào.

Hắn đặt hai tay lên eo cô và nhíu mày nhìn xuống. “Em ốm à? Giọng em nghe ghê quá.”

“Có lẽ em bị trúng cái gì đó,” cô lầm bầm, cúi đầu xuống. “Em tỉnh dậy với một tràng ho.”

Hắn nâng mặt cô lên, đôi mắt đen ráo riết xem xét vẻ nhợt nhạt và quầng thâm dưới mắt cô. Drea phải ép mình đứng đây và để hắn chạm vào. Rafael là một gã đàn ông đẹp trai, với mái tóc đen dày và nét mặt như chạm khắc, nhưng cô chưa bao giờ yêu hắn và lúc vui vẻ nhất cũng chỉ thấy tương đối dễ chịu khi ở cùng với hắn mà thôi. Giờ thì chẳng còn lại gì, chỉ còn nỗi căm ghét cháy bỏng mà cô khó khăn lắm mới có thể kiềm chế.

Tuy vậy, cô cố gắng mang vẻ mặt đau đớn khi ngước nhìn hắn, rồi nhắm mắt lại và nuốt xuống. Thẳng người lên, cô nhẹ nhàng gỡ ra khỏi vòng tay hắn và đi vào phòng thay đồ. Mở cánh cửa ra, cô bật đèn và nhìn chăm chăm vào căn phòng nhỏ, vào những đôi giày nằm rải rác trên sàn và những giá treo nặng trĩu mắc vào với nhau không theo thứ tự nào. “Em cần tìm một công việc,” cô run run nói, giọng điệu có chút lạc lõng và hoang mang. “Nhưng em không biết nên mặc thế nào.”

Sự thực là, chẳng có cái gì trong phòng thay đồ của cô phù hợp với chuyện đi kiếm việc làm và chẳng có gì cô phải lăn tăn khi bỏ lại. Tất cả áo quần đều được chọn với mục đích trưng ra vẻ đẹp vốn có của cô, chúng đều quá sặc sỡ hoặc quá lộ liễu. Không có thứ gì đứng đắn, không có chiếc váy nào đủ dài đến gối - hoặc nếu có, cũng sẽ thêm một đường xẻ ở bên cho khêu gợi hơn.

Rafael tiến lại phía sau cô và lần này hắn vòng tay quanh người cô, kéo cô dựa sát vào hắn. Hắn cúi đầu xuống, áp miệng vào thái dương cô. “Anh nghĩ em bị sốt rồi,” hắn thì thầm. “Em nên ở nhà hôm nay, chừng nào thấy khá hơn hẵng lo lắng xem nên mặc gì.” Hắn mỉm cười với cô vẻ chiều chuộng, như thể đang nói chuyện với một đứa trẻ.

“Nhưng em phải…” cô thừa biết là mình chẳng ốm sốt gì hết, nhưng đó chính xác là điều cô muốn hắn nói.

“Không,” hắn cắt ngang. “Em không phải đi đâu cả, và em chắc chắn không cần phải tìm cái công việc khốn kiếp nào. Em không cần phải làm gì cả, trừ nghỉ ngơi.”

Cô quay lại tìm kiếm gương mặt hắn bằng ánh mắt u sầu, làm cho đôi môi mình hơi run lên. “Nhưng… hôm qua…”

“Ngày hôm qua anh là thằng điên,” Rafael nhấn giọng. “Nghe này, cưng, anh không biết em muốn anh nói điều này bao nhiêu lần, nhưng anh không chán em, anh thề đấy. Anh không muốn em đi. Anh muốn em ở lại đây và để anh chăm sóc cho em như trước. Em không thể tự chăm lo cho mình đâu. Em đâu biết làm gì ngoài việc khiến cho mình trông thật xinh đẹp, mà chẳng ai làm việc đó tuyệt hơn em cả.”

Buông một tiếng thở dài yếu ớt, Drea ngả đầu vào vai hắn, dựa hẳn vào người hắn. “Em không biết nên làm gì cả.” Dáng vẻ mềm yếu của cô làm hắn mềm lòng và cũng tạo cơ hội cho cô chắc chắn mình có thể kiểm soát biểu cảm. Cô thấy nghi ngờ khi hắn thực sự thừa nhận là đã sai trong việc gì đó - lần đầu tiên - và khá điên tiết vì hắn hoàn toàn cho rằng cô chẳng làm được trò trống gì. Kể ra thì cái sau cùng không ảnh hưởng gì, bởi vì cô đã tốn bao công sức để khiến hắn nghĩ về cô chính xác như thế, nhưng quỷ tha ma bắt cái lô-gic đó đi.

Tay hắn vuốt ve lưng cô, nhẹ nhàng xoa bóp. “Đó là điều anh đang nói với em: em không phải làm gì hết. Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục như trước đây. Chẳng có gì phải thay đổi cả.”

Hắn chẳng biết mọi thứ đã thay đổi tới mức nào. Cô không nói gì, chỉ giả bộ như đã nghĩ thông suốt và rồi rặn ra một tràng ho chỉ để phòng hờ. Giờ mà giọng cô đột nhiên trở lại bình thường thì hỏng bét.

Hắn ôm cô chặt hơn, khẽ siết lấy cô. “Em nên nghỉ ngơi, xem xem liệu ngày mai có thấy khỏe hơn không. Hay là tối nay anh mang về cho em một món quà nhé? Em thích gì?”

“Em không biết,” Drea nói, và lại thở dài. “Em nghĩ hôm nay em chỉ ở nhà thôi. Em không có hứng đi mua sắm. Anh sẽ làm gì hôm nay? Anh có ở nhà không?” Cô chen một chút xíu hy vọng vào giọng nói khàn khàn như thể thực sự muốn hắn loanh quanh ở nhà, mặc dù cô biết khá chắc chắn hắn sẽ không làm thế. Rafael hiếm khi dành cả ngày ở nhà, hắn thích nhìn ngắm và được nhìn ngắm, và trừ khi có vài bữa tiệc cần tham dự, hắn không bao giờ mang cô theo cùng.

“Không, anh có việc phải làm. Anh sẽ để vài đứa ở lại đây với em, nhé? Nếu em cần bất cứ thứ gì, hay muốn đi đâu, chỉ cần bảo với bọn chúng.” Hắn chưa bao giờ để căn hộ tầng thượng này không có ai trông coi; luôn có người ở đây, như vậy FBI hoặc bất cứ ai khác mới không thể lẻn vào và gắn các thiết bị giám sát. Hồi đầu cô luôn có hai gã cứ kè kè đi theo canh chừng; một sẽ án ngữ ở nhà trong khi tên kia theo cô đến bất cứ đâu. Sau đó, khi Rafael quyết định hắn có thể tin cô, chỉ còn một tên ở lại để trông coi căn hộ và nếu ra ngoài cô sẽ đi một mình. Đã khá lâu rồi kể từ khi cô có một gã hộ tống chuyên biệt; chắc Rafael nghĩ hắn đang cho cô được nở mày nở mặt, nhưng thực ra hắn đang khiến cho kế hoạch của cô khó thực hiện hơn.

“Ai thế ạ?” Đừng là Orlando, làm ơn đi, cô cầu trời. Orlando Dumas là mũi tên sắc nhất trong bao đựng tên của Rafael, đặc biệt là về khoản máy tính. Drea không bao giờ muốn có ai đó hiểu biết về máy tính canh chừng cô. Hồi cô mới dọn đến đây, Orlando là bảo mẫu thường xuyên nhất của cô, bởi Rafael biết rằng gã có thể phát hiện bất cứ dấu hiệu khả nghi nào.

“Em muốn ai?”

“Em chẳng quan tâm,” cô lơ đãng nói. Nếu tỏ rõ muốn ai, Rafael sẽ nghi ngờ tại sao; kể cả yêu cầu người cô không thích cũng sẽ làm hắn ngờ vực, bởi vậy tốt hơn hết cứ để hắn chọn người hắn muốn. Cô bất chấp. “Chắc em sẽ ngắm nghía thứ gì đó trên mạng sáng nay và nếu sau đó thấy khá hơn em sẽ đến thư viện.”

“Em cứ làm thế đi.” Hắn hôn cô lần nữa, và lần này là vào trán. “Anh không biết mấy giờ sẽ về, thế nên cứ ăn mà không cần đợi anh, được chứ?”

“Dạ được.” Hoàn hảo. Không ăn cùng hắn chẳng có gì là lạ. Họ thường ăn sáng cùng nhau, điều Drea không phải làm hôm nay bởi vì cô đã dậy muộn, nhưng hầu hết thời gian cô ăn các bữa khác một mình. Cô nhận ra mình chưa bao giờ là một phần quan trọng trong cuộc đời hắn; làm sao cô có thể tự đánh lừa bản thân rằng cô là thứ gì đó hơn một cái máy thỏa mãn sinh lý cho hắn được chứ? Cô sẽ dễ dàng bị thay thế, dễ dàng bị lãng quên - và dễ dàng mang ra đổi chác.

Điều đó sắp thay đổi rồi. Bởi khi cô kết thúc chuyện này, Rafael sẽ không bao giờ quên được cô.

Hài lòng vì đã dàn xếp ổn thỏa biến động chốn hậu cung, Rafael ôm hôn cô thêm lần nữa rồi bước ra. Drea thở phù, đôi chân nhũn ra vì nhẹ nhõm.

Cô muốn hành động thật nhanh, nhưng vẫn phải thận trọng, bởi vì hắn có thể quay lại kiểm tra cô lần nữa trước lúc đi. Cô bật tivi lên, chuyển thành kênh mua sắm với âm thanh để mức thật nhỏ, và cuộn tròn trên ghế với một chiếc khăn len phủ lên chân. Rồi cô chờ đợi, nhắm mắt lại và căng tai ra nghe tiếng cửa đóng. Quả thật lần này cô đề phòng không thừa. Rafael đột ngột mở cửa mà không gõ trước. Drea mở choàng mắt khi hắn bước vào phòng và ngạc nhiên thấy hắn cầm theo một tách cà phê. “Anh mang cà phê cho em này,” hắn nói. “Nó sẽ làm cho họng em đỡ đau.”

Drea sốt ruột phát điên lên, cô muốn nghiến răng, nhưng đã kịp ngừng mình lại. Nếu hắn để ý thấy quai hàm cô cử động, hắn sẽ biết cô đang diễn trò. Lạy Chúa trên cao, sao hắn không buồn xéo đi?

“Ngọt ngào quá,” cô nói, và ho thêm vài tiếng khi đón lấy chiếc tách từ hắn. “Cảm ơn anh.”

“Kem và ba đường, phải không nhỉ?”

“Vâng.” Không, đúng ra là hai đường và sữa không kem, thế mới biết hắn quan tâm tới cô thế nào. Cô nhấp một ngụm cà phê quá ngọt, quá ngậy, và mỉm cười với hắn. “Ngon tuyệt.”

Một chút ửng hồng lan nhẹ trên gò má của Rafael, và Drea suýt thì há hốc miệng. Rafael Salinas đỏ mặt ư? Thế giới mà cô biết hẳn đã diệt vong rồi, và cô vì quá để tâm đến chuyện bị mua đi bán lại như một con điếm nên không nhận ra điều đó.

Cô ngả đầu vào lưng ghế, và thở dài như thể thực sự cảm thấy khốn khổ. Có lẽ tên con hoang này sẽ nhận ra lời ám chỉ mà để cho cô yên. Dù vậy, cô cũng phải cẩn thận để không quá cường điệu, không thì hắn sẽ bắt cô đi kiểm tra sức khỏe mất. Cô không muốn hắn cứ giám sát mình cả ngày. Hắn chưa từng làm thế, nhưng hôm nay là ngày của quá nhiều những lần đầu tiên.

“Gọi cho anh nếu em cần anh nhé,” hắn nói.

“Vâng.”

Rafael rõ ràng đang bị giằng xé, nửa muốn đi nửa không muốn rời xa cô. Không thể nghĩ ra bất cứ thủ đoạn gì để lái hắn ra cửa, Drea cuộn mình sâu hơn vào chiếc ghế và nhắm mắt lại; như thế, ít nhất cô cũng sẽ không phải nhìn vào hắn.

Nhưng, hơn cả kỳ diệu, Drea nghe thấy hắn rời phòng ngủ của cô, rồi giọng nói ầm ầm của những gã đàn ông, và cuối cùng là âm thanh thần thánh mà cô chờ đợi: tiếng cánh cửa chính đóng lại. Cô vẫn nghe thấy tiếng ti vi từ phòng khách, và những lời bàn luận thi thoảng lại vang lên khi hai tên đàn em mà hắn cắt cử ở lại đang xem thể thao.

Cô chống lại thôi thúc muốn chạy ra nhòm xem Rafael đã chọn tên nào để ở lại coi sóc cô. Bọn chúng nghĩ cô bị ốm, và đang nằm nghỉ; cô không muốn khiến bất cứ ai nghi ngờ rằng việc thò mặt ra khỏi phòng ngủ ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng Rafael. Cô muốn Rafael càng có ít thời gian để phản ứng càng tốt.

Mặc dù vậy, có rất nhiều thứ cô có thể chuẩn bị để sẵn sàng. Drea rón rén đi đến cửa và xoay ổ khóa. Những chiếc khóa thế này rất mong manh và chẳng cản được thuộc hạ của Rafael thêm mấy giây, nhưng cô cảm thấy an toàn hơn khi có được một chút cảnh báo.

Đi vào buồng thay quần áo, cô kéo ra một chiếc túi da to. Trước tiên cô nhét vào đó một đôi giày bằng. Một khi định lẩn khỏi tên bảo mẫu, cô sẽ phải đi thật nhanh. Những đôi dép cao gót mười, mười hai phân ưa thích có vẻ quyến rũ đấy, nhưng dùng để đi bộ thì thật là ác mộng.

Một điều khiến Drea lo lắng đó là cô không biết ảnh hưởng của Rafael lớn đến chừng nào ở một số khu vực. Camera ở khắp mọi nơi trong thành phố này, ghi lại hình ảnh mọi người trong những cửa hàng, đi trên vỉa hè hay trên xe điện ngầm. Tất cả mọi thứ diễn ra trong ngân hàng chắc chắn cũng sẽ được ghi lại, nhưng cô cảm thấy an toàn hơn về chuyện đó bởi Rafael không hề biết đến hộp ký gửi an toàn của cô, hoặc ngân hàng cô đã sử dụng. Nhưng nếu hắn có bất cứ mối quan hệ nào với thành phố này, những người làm bên giao thông, hoặc cảnh sát, hắn có thể tiếp cận những đoạn phim được ghi lại và lần ra dấu vết hành động của cô. Tuy nhiên, đó là sự liều lĩnh mà cô phải mạo hiểm.

Drea phải bỏ lại hầu như mọi thứ ở đây. Cô chọn vài món trang điểm cơ bản, chỉ đủ dùng, để Rafael không nhận ra phần đồ đạc của cô bị mất. Phần còn lại cô vứt rải rác trên bàn trang điểm, như thể cô tin chắc rằng mình sẽ quay lại. Cô cuộn tròn một đôi quần lửng màu đen, một chiếc áo sơ mi bó đồng màu và nhét chúng vào túi. Màu đen là màu ít bị chú ý nhất ở New York, bởi có quá nhiều người mặc nó, kể cả trong suốt mùa hè. Một chiếc túi khác, nhỏ hơn và đơn giản hơn, cũng được nhét vào trong chiếc túi to.

Vậy thôi. Cô sẽ mua những thứ khác khi cần. Cô hài lòng khi không một ai, khi nhìn vào căn phòng này, lại nghĩ ra bất cứ điều gì ngoài việc cô đang đi mua sắm và sẽ sớm quay về. Rafael, biết rằng cô yêu váy áo mỹ phẩm đến cỡ nào, sẽ không bao giờ tin rằng cô sẵn lòng bỏ lại tất cả những thứ này và điều đó sẽ ban cho cô một khoảng thời gian quý báu - cô hy vọng thế. Cô phải làm một cuộc đào tẩu gọn ghẽ; lỡ như tên bảo mẫu nhìn thấy cô, cố gắng bắt cô, cô sẽ không có được chút thời gian trì hoãn nào.

Drea bước quanh. Cô nhìn đồng hồ. Sau một lúc, cơn đói cồn cào buộc cô lần ra bếp. Rafael không có đầu bếp, bởi hắn không tin ai ngoài người của hắn và nhìn chung mấy tên sát nhân không đầu tư vào kỹ năng nấu nướng cho lắm, nhưng hắn luôn có đồ ăn sẵn được đưa đến tận nơi.

Cô bắt mình đi thật chậm, như thể không lấy đâu ra nhiều sức lực. Hai gã đàn ông ngồi trong phòng khách nhìn quanh. Cô nhẹ cả người, không có ai trong bọn chúng là Orlando Dumas. Tên chúng là Amado và Hector, những kẻ khá dễ chịu, không phải thông minh nhất, cũng không phải loại ngu đần nhất. Cô có thể xử lý được.

“Cô cảm thấy khá hơn chưa?” Hector hỏi.

“Đỡ hơn chút rồi.” Drea quên mất phải tiếp tục ho, nhưng giọng cô vẫn còn hơi khàn. “Tôi sẽ nấu một ít súp cho bữa trưa. Các anh có muốn dùng một chút không?” Cô có thể đoán câu trả lời, bởi vì cô đã thấy những chiếc đĩa và tách trên bàn cà phê, chứng tỏ bọn chúng đã ăn rồi, cộng với việc Amado đang cầm trong tay một túi lớn Doritos[1].

[1] Một loại snack nổi tiếng ở Úc.

“Không, chúng tôi ăn trưa rồi. Cảm ơn cô.”

So với một tên đầu trâu mặt ngựa thì Hector khá là nhã nhặn.

Drea đi vào bếp nấu một bát súp trong lò vi sóng, rồi đứng ăn bên bàn bếp. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim mình mỗi lúc mỗi tăng, và sự kích động bắt đầu chạy đua trong các mạch máu. Cô nhìn đồng hồ lần nữa: 2 giờ chiều.

Giờ G đã điểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui