Thiên Tai Ập Đến Ở Phó Bản Nhặt Ve Chai


Theo cô biết thì có rất nhiều chủng loại tai nạn, cực nóng, cực lạnh, động đất, núi lửa phun trào, mưa axit, bức xạ hạt nhân, vân vân.

Còn có các kiểu virus như zombie, bệnh truyền nhiễm, ký sinh trùng vân vân.

Lại còn có kiểu xâm lấn như văn minh ngoài hành tinh hay là linh khí sống lại vân vân.

Chậc, Kỷ Hòa âm thầm tính toán một lần, chẳng những không cảm thấy khá hơn mà ngược lại còn càng thêm đau khổ.

Nếu mà trải qua hết mấy loại tai nạn này, vậy cô còn có mạng sống hay không?
Chỉ e là phải đầu thai thành rùa vạn năm tuổi, trốn vào trong lõi trái đất mới có thể sống sót được quá.

Mặc dù rất tuyệt vọng, nhưng Kỷ Hòa vẫn cứ nhanh chóng lên danh sách các thứ cần mua, nhìn chung thì là đồ ăn, nước, thuốc, các khoa học kỹ thuật bảo vệ tính mạng.

Cô không dự định mua quá nhiều đồ ăn trong một lần, không phải vì nghèo, chỉ yếu là vì cô tự trồng tự ăn sẽ tốt hơn.


Nước, cô chuẩn bị chỉ mua các loại nước thường uống hằng ngày, ngoài ra nước sinh hoạt thì cô có thể đào một cái hố trong không gian, đến đập chứa nước mượn một ít, như vậy là lại có thể tiết kiệm được một mớ tiền.

Thuốc thì không có gì để nói, thứ này không thể tiết kiệm được, nếu mà thiên tai đến thật, không có thuốc, vậy cho dù có bao nhiêu đồ ăn thì cũng khó tránh khỏi cái chết.

Khoa học kỹ thuật bảo vệ tính mạng thì lại càng không thể tiết kiệm được tiền, mấy cái này thì hàng cao cấp và hàng cấp thấp có giá cả chênh lệch rất lớn, hàng cao cấp thì cái gì cũng tốt, giá cả cũng mê người, cô không dám mơ đến, chỉ hi vọng mua một ít đồ chất lượng bình thường là được rồi, dù sao thì cũng liên quan đến tính mạng của cô, cô cũng không dám mua đồ rẻ nhất.

Kỷ Hòa lần lượt viết mấy thứ đồ đạc mà cô cần ra, lại tính toán sổ sách, tiền trong tay cô hoàn toàn không đủ mua.

Cô chỉ có thể xóa xóa lại giảm giảm, bỏ mấy thứ không cần thiết ra phía sau, dự trữ những hàng hóa thiết yếu nhất.

Theo Kỷ Hòa liên tục tính toán, thời gian trôi qua cực nhanh, không bao lâu sau đã vang lên tiếng thông báo xe lửa đến trạm.

Kỷ Hòa đành phải tạm gác suy nghĩ sang một bên, xách theo hành lý, chen chúc trong đám đông chuẩn bị xuống xe.


Lúc ở trên xe cô đã suy nghĩ không biết nên đi mua đồ trước hay là nên đi thăng cấp không gian trước.

*
Nghĩ tới nghĩ lui mãi, Kỷ Hòa vẫn quyết định đi thăng cấp không gian trước.

Đây cũng là chuyện không còn cách nào, hiện tại diện tích trong không gian còn quá nhỏ, nếu không thăng cấp, cho dù cô có mua vật tư thì cũng không có chỗ để.

Xuống xe, cô ngồi tàu điện ngầm chạy thẳng đến bãi biển gần nhất.

Lúc này người đang ở bờ biển chơi cũng không nhiều lắm, Kỷ Hòa chọn một nơi ít người nhất, đầu tiên là mở túi lấy một cái bao nilong ra, gói giày lại, bỏ vào trong túi, sau đó mới xắn ống quần lên đi vào trong biển.

Cô đi mãi đến khi nước biển dâng lên đến đầu gối mới bắt đầu hấp thu.

Cô cũng không đứng trơ ra một chỗ, mà là vừa thu vừa đi tới đi lui, giả vờ như đang chơi, không hề làm người nào chú ý đến.

Cô cứ đi tới đi lui trong biển như thế suốt hai tiếng đồng hồ, không gian mới nhắc nhở cô đã thăng cấp xong rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận