Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Edit:Dực

Beta:Tieumanulk

Mắt thấy Đông Phương Thước bước đến muốn kéo tay Diệp Vị Ương,cơ thể Thanh Phong Tuấn di chuyển trong nháy mắt.

Ánh sáng mập mờ trong quán bar khiến Thanh Phong Tuấn trở nên quỷ mị,nhanh nhẹn lạ thường.

Hắn như cơn gió trong đêm tối,dường như không thấy rõ bước chân hắn,nhanh đến vô hình,không tiếng động lại mạnh mẽ khiến người ta không thể không chú ý.

Bất quá chỉ một giây Thanh Phong Tuấn đã đứng giữa Đông Phương Thước và Diệp Vị Ương như mong muốn.Hắn căn bản không để ý tới Đông Phương Thước điện hạ còn bên cạnh,chỉ ghé sát vào vành tai Diệp Vị Ương,nghiêng người cúi đầu thì thầm “Tôi cũng có món nợ muốn thanh toán với cô,cô có phải có vật gì quên trả cho tôi phải không?”

Loại thì thầm như tình nhân thế này khiến tai Diệp Vị Ương đỏ hồng,rồi lại bởi vì lời nói của hắn mà không thể không cố gắng nhớ lại,cuối cùng như đã nhớ ra điều gì,đôi mắt long lanh của cô mở lớn hơn,ngập ngừng nói “Ach…Tôi………………Hôm đó không phải tôi cố ý.”

Tình huống như đang nhẹ nhàng nói những lời lẽ mập mờ,kích thích mỗi người ở đây,Đông Phương Thước nhíu mày,Dạ Phi Phàm bóp nát ly rượu trên tay,máu tươi chảy ròng ròng.

Chỉ có Hàn Thiên Tuyết không để ý tới bên kia,trong mắt cô chỉ có vết thương đang chảy máu của Dạ Phi Phàm. Chỉ có điều người đàn ông này chưa từng nhìn cô lấy một lần.Từ lúc nào,trong chuyện tình yêu cô đã trở nên bất lực thế này?

Mắt thấy Dạ Phi Phàm muốn đứng lên kéo Diệp Vị Ương đi, Hàn Thiên Tuyết đã tiến lên trước đè hắn xuống, kiên quyết nói “Hiện tại nếu không để tôi băng bó kỹ vết thương này cho anh, anh cũng đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi đây!”

Ánh mắt cô rất nghiêm túc, Dạ Phi Phàm lại thấy buồn cười “Hàn tiểu thư, trong tay cô có điểm gì để uy hiếp tôi, khiến tôi phải nghe lời cô?”

Hàn Thiên Tuyết cụp mắt xuống giấu đi nước mắt, sau đó nhắt mảnh vỡ của ly rượu trên tấm thảm lên,hướng động mạch chủ của mình hung hăng đâm xuống! Vừa có lực lại vừa ngang ngạnh,đối với mình hết sức tàn nhẫn,sau đó cắn răng nói “Tôi đã sớm hiểu,kể năm năm trước tôi rời đi,tôi đã không còn điểm gì khiến anh quan tâm nữa rồi,như vậ tôi sống chỉ là tự ngươc đãi bản thân,tự mình hại mình,tự thương hại mình! Hiazzz! Nhất định là anh đang cảm thấy tôi hành động thật ngu ngốc phải không? Có lẽ tôi chết anh sẽ không cảm thấy một chút đau lòng phải không? Anh không để tôi băng bó cho anh? Anh cho rằng tôi không có tư cách để băng bó cho anh phải không? Tốt,vậy tôi và anh cùng chảy máu! Cơ thể này là của tôi,anh cũng không có tư cách quản tôi!”

Mất đi tình yêu cô trở nên tuyệt vọng cũng biến thành dũng cảm, ít nhất bay giờ cô cũng học được cách đối xử tàn nhẫn với chính mình.

Lời nói của cô,mỗi câu mỗi từ đều giống như lời nói của một kẻ mắc bệnh tâm thần,máu tươi hòa lẫn với nước mắt nghẹn nào nhìn thấy mà giật mình,Dạ Phi Phàm đột nhiên trở nên luống cuống…………….

Thanh Phong Tuấn nhịn không được tiến lên đánh Dạ Phi Phàm một cái “Hai vết thương này đều cắt ở động mạch chủ, nếu không băng bó lại thì khoảng vài giờ sau sẽ chết vì mất máu thôi!”

Lời này nói xong có chút dọa người, Diệp Vị Ương cũng lo lắng run rẩy.

“Chết tiệt! đúng là ngu xuẩn!” Dạ Phi Phàm cuối cùng cũng không chịu nổi,đáy lòng gào thét nỗi lo âu cùng dằn vặt, mặt nạ lạnh băng bị xé xuống, ôm ngang lấy Hàn thiên Tuyết lao ra ngoài.

Hàn Thiên Tuyết vùi trong lồng ngực quen thuộc của Dạ Phi Phàm,gương mặt tái nhợt nhìn về phía Thanh Phong Tuấn mỉm cười, dùng khẩu hình miệng nói “Cảm ơn anh!”

Cơ thể rất đau,cô muốn khóc,tuy nhiên khóc không phải vì đau khổ,mà vì……………Dạ Phi Phàm vẫn còn có chút gì đó quan tâm tới cô.

Sau khi Dạ Phi Phàm ôm Hàn Thiên Tuyết rời đi, Thanh Phong Tuấn dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Vị Ương,nên nói chuyện của bọn họ. nhưng đại soái ca Đông Phương Thước khó chịu nghiêng người dựa vào ghế sa lon,không có ý rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui