Thiên Tài Bao Cỏ Dòng Chính Nữ: Nghịch Thiên Tiểu Cuồng Hậu

Hắn vừa mới đứng ở trong viện, chuẩn bị luyện tập quyền cước, thân thể lại nhạy bén cảm nhận được một cỗ tinh lực mãnh liệt lại có phần không ổn định truyền ra từ trong phòng. Tử Đồ kinh ngạc, “Không hổ là thiên tài tuyệt phẩm tinh mạch, nhanh như vậy đã tỉnh lại ngôi sao thứ hai.”

Đúng như hắn đoán, trong phòng, ngôi sao thứ hai nơi ngực Tử Đồng đã sáng lên. Mà lúc này trong thần trí nàng, trên tinh đồ án cũng đã sáng nhiều hơn một ánh sao.

Mở mắt ra, Tử Đồng rủ mắt nhìn ánh sao sáng nơi ngực nàng, lanh lẹ nhảy xuống giường. Mặc dù minh tưởng một đêm, nàng không những không mệt mỏi, ngược lại còn cảm cảm thấy thần nhẹ khí sảng, tựa hồ thân thể nhẹ đi mấy phần.

Đẩy cửa phòng đi ra ngoài viện, nàng hít một hơi không khí trong lành sảng khoái.

"Chúc mừng tiểu thư!"

Tử Đồ đứng ở dưới bậc thang, sắc mặt tràn đầy vui mừng.

"Sớm." Biết rõ hắn đã cảm giác được biến hóa của nàng, Tử Đồng chỉ khẽ mỉm cười, "Hiện tại chúng ta liền bắt đầu luyện võ đi!”

Cũng không có khởi động, thân hình nàng nhoáng một cái đã xông thẳng tới Tử Đồ, cái nàng sử dụng chính là chiêu thức đấu thuật của bộ đội đặc chủng.

Đối với võ giả mà nói, luyện tập hữu hiệu nhất chính là thực chiến. Điểm này không cần Tử Đồ nói nàng cũng biết.

Hiện tại nàng cũng muốn tăng cường độ luyện tập cho thân thể này, thứ hai nàng cũng muốn xem nam nhân tử sĩ trước mặt này đạt đến trình độ nào.

hữu hiệu nhất luyện tập chính là thực chiến.

Tử Đồ nào dám sử dụng hết công lực của mình, chỉ phối hợp né tránh chứ không đánh trả, nhưng vừa quá mười mấy chiêu hắn liền phát hiện, thực lực cái tiểu nha đầu trước mắt này so với hắn tưởng tượng còn đáng sợ hơn.

Ngón út thon dài nhìn như nhu nhược vô lực, mỗi lần đấnh lại là vù vù gió bay, nhất là chiêu thức xảo trá biến hóa thần kỳ, càng chứng tỏ nàng thực chiến rất nhiều lần mới có năng lực ứng biến như vậy.

Nét mặt của hắn rất nhanh liền chuyển thành nghiêm túc, mặc dù không có dùng tinh lực tinh võ sĩ những mỗi lần ra chiêu cũng cẩn thận hơn.

Mắt thấy khuỷu tay Tử Đồng đánh tới vị trí trái tim hắn, Từ Đồ liền theo bản năng tự vệ, lập tức giơ bàn tay lên, nghênh đón thẳng hướng.

Bùm!

Một quyền khuỷu tay đánh vào một chỗ, vang lên âm thanh âm trầm vang dội.               

Tử Đồ đứng tại chỗ chưa động, Tử Đồng đã bị hắn đánh bay lùi bốn năm bước thân hình mới đứng vững.

Tử Đồ hoảng hốt, vội vàng xông lên đến muốn đỡ nàng, xem kĩ nàng không có bị thương gì, “Tiểu nhân thất thủ, thỉnh tiểu thư trách phạt!”

Tử Đồng chỉ cười khẽ một tiếng, "Ta không sao, Tử Đồ, ngươi nói cho ta biết, hiện tại ngươi đã đến cấp bậc gì?

“Hồi tiểu thư, Tử Đồ mới đột phá thiên giai mấy ngày trước!” Tử Đồ thành thật trả lời.

"Mấy ngày nay ngươi rời đi chính là để bế quan đột phá?” Tử Đồng hỏi.

Tử Đồ gật gật đầu, "Ta biết mấy ngày nay tiểu thư chịu không ít ủy khuất, mong người thứ lỗi."

"Ngươi trở nên mạnh mẽ cũng không phải vì bảo vệ ta sao?" Tử Đồng không cho là đúng, cười cười, "Nói, thiên giai tinh võ sĩ đến tột cùng thực lực như thế nào, không bằng ngươi biểu diễn cho ta một chút?"

Tử Đồ xem xét một chút, tiện tay nhặt một tảng đá dưới bụi hoa, nắm trong tay.

"Tiểu thư xem trọng."

Hắn vừa nói, trên ngón tay hắn có quang mang bạc sắc nhàn nhạt tràn ra (dịch thô: ánh sáng màu trắng bạc nhàn nhạt tràn ra), lại nhẹ nhàng nắm bàn tay lại, sau đó hắn chậm rãi xòe tay ra.

Tảng đá vẫn như cũ, Tử Đồng nghi hoặc, hắn lại thật thà đưa tay lại gần Tử Đồng hơn, nhẹ nhàng phất tay áo. Trong nháy mắt, tảng đá liền biến thành bột phấn, tung bay trong gió.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui