Thiên Tai Buông Xuống Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão


Có tấm pin quang điện thì họ không cần lo lắng vấn đề này, chỉ cần có nắng, họ sẽ có nguồn điện vô tận để sử dụng.

"Mua bên ngoài.

" Văn Hâm nói bâng quơ: "Bên Đông Thành có rất nhiều cửa hàng đã mở cửa nhưng người ta chỉ nhận vàng và dao cụ, nông cụ các thứ.

"
"Nhận vàng thì anh còn hiểu nhưng dao cụ thì dùng để làm gì.

" Văn Dục Phong cũng ngẩn người.

Văn Hâm cười nhẹ: "Thời điểm này dám mở cửa hàng đều là những người có thế lực, họ thiếu vũ khí, không phải dùng thức ăn để đổi sao.

"
"Những người đó có vũ khí rồi lại đi uy hiếp những nhóm yếu thế, cướp đồ, không biết những người bán vũ khí cho họ đến cuối cùng có hại chính mình không.

" Văn Dục Phong lè lưỡi hai tiếng.

Nhưng bây giờ ai nghĩ xa như vậy, có thể no bụng đã là không dễ rồi.

Văn Hâm bê tấm pin năng lượng ở ghế sau xe ra, Văn Dục Phong đi tháo tấm trên nóc xe.


Không ít người đứng xa xa vây xem, nhìn bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Văn Hách và Liễu Đan Như cũng xuống giúp, cả nhà mỗi người bê vài tấm pin quang điện, một chuyến vừa đủ lấy hết.

Ăn tối xong, cả nhà bắt đầu lắp đặt tấm pin quang điện, Văn Hâm lên mạng tìm video hướng dẫn học mười phút, sau đó bắt đầu làm.

Người Văn gia không có ai kém thông minh, Văn Dục Phong cũng học là hiểu ngay, Liễu Đan Như và Văn Hách phụ giúp họ.

Một giờ sau, tất cả các tấm pin năng lượng đã được lắp đặt xong, chỉ chờ ngày mai mặt trời mọc.

Mái nhà sau một ngày phơi nắng nhiệt độ rất cao, cả nhà ướt đẫm mồ hôi.

Văn Hâm mở bình nóng lạnh, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi một chút.

Tắm xong sảng khoái đi ra, cô lấy từ trong không gian ra một cốc nước cốt dừa, mở một bộ phim hài, nhàn nhã xem.

!
Ngày hôm sau, Văn Hâm dậy sớm, cô kiểm tra nhiệt độ, chưa đến chín giờ, nhiệt độ bên ngoài đã lên tới ba mươi tám độ.

May là gió sáng không quá oi bức, cô mở cửa sổ trong nhà để không khí lưu thông.

Họ không thể cứ trốn trong phòng điều hòa mãi, phải để cơ thể nhanh chóng thích nghi với nhiệt độ cao.


Mười hai giờ trưa, mặt trời bên ngoài chiếu xuống làm nứt nẻ mặt đất, không có ai ra ngoài hoạt động, yên tĩnh lạ thường.

Có lẽ là được Văn Hâm gợi ý, không ít người lắp đặt tấm pin năng lượng mặt trời trên ban công, thậm chí còn lấy cả bộ sạc năng lượng mặt trời ra.

Nhìn từ xa, cả tòa nhà đều là thiết bị năng lượng mặt trời, vô cùng hoành tráng.

Liễu Đan Như nhìn hành, tỏi, gừng sắp héo úa, một ngày đều tưới mười lần nước.

Văn Hâm không rảnh rỗi, lấy tất cả các thùng nước trong nhà ra để hứng nước lại.

Trước đó mưa lớn chỉ mất điện, không mất nước, nước dự trữ không dùng đến, sau đó dùng để xả bồn cầu.

"Thời tiết này, không biết sau này còn mưa không.

" Văn Hách cảm thán một câu: "Giá mà có thể hòa với trận mưa lớn trước đó thì tốt.

"
"Trận mưa lớn trước đó đã hạ hết lượng mưa của mấy năm sau rồi.

" Văn Dục Phong vừa nói đùa vừa đi tới giúp Văn Hâm.

Đựng đầy một thùng nước, đẩy ra ngoài để ổn định, cho đến khi tám thùng nước siêu lớn, ba mươi thùng nước đều đầy mới dừng lại.

Văn Hâm đổ một thân mồ hôi, dính nhớp khó chịu, cô dứt khoát đi tắm nước lạnh.

Liễu Đan Như lấy từ tủ lạnh ra một bát đá bào đậu xanh, vừa cầm quạt cho cô vừa đau lòng nói: "Những việc nặng nhọc này để anh cả và cha con làm, thằng Quân Mộ kia có phải không định muốn cái nhà này nữa không, chìm đắm trong ôn nhu hương không chịu về.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận