Thiên Tai Buông Xuống Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão


"Tôi nghe thấy tiếng xe của cô.

" Trịnh Tùng giải thích một câu.

Văn Hâm không bất ngờ, Trịnh Tùng có thể đi làm lính đánh thuê, còn có thể sống tốt đến bây giờ, có thể thấy bản thân hắn ta rất mạnh.

"Anh cả của cô sao không đến.

" Trịnh Tùng lười biếng hỏi một câu.

"Anh ấy không có thời gian.

"
Hai người đi vào nhà, Văn Hâm vừa vào đã thấy năm khẩu súng trên mặt bàn, tặng kèm một hộp đạn.

"Đạn đều ở trong này rồi, nếu cô không tin có thể đếm thử.

" Trịnh Tùng lại nói.

Văn Hâm nhướng mày: "Anh cả tôi rất kén chọn bạn bè, đã có thể lọt vào mắt xanh của anh ấy, vậy tôi tin nhân phẩm của anh.


"
Số đạn này ước chừng có tới mấy trăm viên, huống hồ Trịnh Tùng cũng không cần phải tham mấy viên đạn này, đại bản doanh của hắn ta đạn sắp chất thành núi rồi.

Trịnh Tùng không biết Văn Hâm nghĩ gì trong lòng, được cô khen nên tâm trạng rất tốt: "Đây đều là súng kiểu mới, biết dùng không?"
Văn Hâm trước kia làm sát thủ đã từng dùng, đối với cô mà nói không khó chút nào, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Biết.

"
Một lát sau, Trịnh Tùng tò mò nhìn cô: "Trước kia Văn Dục Phong nói với tôi em gái anh ấy là một tiểu công chúa kiêu căng, sao tôi thấy cô không giống vậy, còn nữa, cô học võ với ai vậy?"
Tối hôm qua lúc Văn Hâm đến gần, hắn ta căn bản không phát hiện ra hơi thở của cô.

"Một người thầy dạy võ.

" Văn Hâm nửa thật nửa giả nói, cô lại hỏi: "Nếu tôi muốn mua một trăm khẩu súng các loại, còn mười vạn viên đạn thì cần bao nhiêu vật tư?"
"Thật hay đùa vậy?" Trịnh Tùng trêu chọc hỏi.

Văn Hâm vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn ta: "Tất nhiên là thật rồi, anh đừng quan tâm tại sao tôi lại mua nhiều súng đạn như vậy, chỉ cần nói có bán được không.

"
Trịnh Tùng suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu: "Bán! Nhưng cần khoảng hai xe tải vật tư, ít nhất tám mươi phần trăm là đồ ăn, cô lấy ra được không?"
"Được.


" Văn Hâm cũng không trả giá với hắn ta, cô để lại một địa chỉ: "Bảy giờ sáng mai đến bãi đỗ xe này tìm tôi, nhớ mang theo người và xe của các anh.

" Cô không có người giúp hắn ta chuyển đồ đâu.

Văn Hâm lấy súng và đạn rồi đi ngay, chỉ để lại Trịnh Tùng đang suy nghĩ.

Người con gái Văn Hâm này mang đến cho hắn ta một cảm giác không thể nhìn thấu, rõ ràng là thiên kim tiểu thư nhưng lại bình tĩnh như một lính đánh thuê từng trải qua nhiều trận chiến.

Ngay sau đó, Trịnh Tùng lắc đầu, cười thầm mình ngày càng đa nghi rồi.

Văn Hâm đến bãi đỗ xe đã để lại địa chỉ cho Trịnh Tùng, đó là một trường đua ngựa thuộc sở hữu của Văn gia, cô có một gara riêng ở đó.

Gara rất lớn, gần hai trăm mét vuông, cô ước chừng số vật tư cần cho hai xe tải, rồi liên tục lấy ra từ không gian.

Yêu cầu của Trịnh Tùng là tám mươi phần trăm là đồ ăn nhưng không quy định loại đồ ăn, Văn Hâm định lấy hai mươi phần trăm là đồ dùng sinh hoạt, mười phần trăm là nước, hai mươi phần trăm là rau dễ bảo quản, mười phần trăm là đồ ăn liền, mười phần trăm là đồ khô, bao gồm thịt xông khói, xúc xích, măng khô, v.

v.

, ba mươi phần trăm còn lại là gạo.

Cả một tiếng đồng hồ, Văn Hâm mới lấy hết đồ ra, trước khi đi, cô khóa chặt gara.

Trở về dưới chung cư, nơi đó tập trung rất nhiều người hóng mát, Văn Hâm đặc biệt dùng túi đựng súng rồi mới lên lầu.

Vừa hay thang máy mở ra, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai vội vàng đi ra vành mũ của người đàn ông che rất thấp, không nhìn rõ mặt, còn suýt nữa đụng phải Văn Hâm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận