Thiên Tai Buông Xuống Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão


Mục Huyên ngọt ngào chào hỏi: "Dì ơi, lâu rồi không gặp ạ!"
Văn Quân Mộ lau mồ hôi đầy đầu, bên ngoài nóng không chịu nổi, đứng ngoài cửa cảm thấy mát mẻ trong nhà, trên mặt hắn đầy vẻ vui mừng, kéo Mục Huyên định đi vào: "Vẫn là ở nhà thoải mái.

"
Mục Huyên đã sớm chú ý đến việc Văn gia vẫn sống rất tốt, trong nhà sạch sẽ gọn gàng, không bị mất điện, trên bàn còn có kem, nước giải khát ướp lạnh, nhìn đến nỗi người ta khô cả miệng.

Cô ta đang nóng đến khó chịu, vừa định theo Văn Quân Mộ đi vào thì bị một bóng hình mảnh mai chặn lại.

Ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Văn Hâm không có biểu cảm gì, bình tĩnh nhìn cô ta.

"Nhà tôi không cho phép người ngoài vào.

" Văn Hâm nói chuyện không chút nể nang.

Đùa à, để Mục Huyên hưởng thụ thêm một giây cô cũng thấy lãng phí!
Văn Quân Mộ có chút sửng sốt, vội vàng kéo Văn Hâm nhỏ giọng giải thích: "Em gái, em có phải quên cô ấy là ai rồi không, bạn gái anh là Mục Huyên! "
Văn Hâm cắt ngang lời hắn, lạnh nhạt nói: "Em không quên, người em cản chính là cô ta.


"
"Tại sao?" Văn Quân Mộ càng thêm nghi hoặc.

Mục Huyên cũng tủi thân nhìn Văn Hâm, phát huy hết tiềm năng của một đóa hoa sen trắng: "Văn Hâm, em có phải lo chị sẽ lại ở nhà em không? Em yên tâm, chị sẽ không đâu, hôm nay chị chỉ đến thăm chú và dì thôi.

"
Liễu Đan Như cũng thấy để Mục Huyên đội nắng to rời đi không ổn, nhìn cái vẻ ngốc nghếch của con trai mình, biết đâu sau này Mục Huyên thực sự trở thành con dâu mình.

Bà nhìn Văn Hâm, ra hiệu bằng ánh mắt.

Văn Hâm tặng bà một ánh mắt "Con biết mà", khi Liễu Đan Như yên tâm, cô lạnh lùng vô tình nói: "Cô đã gặp rồi, có thể đi rồi.

"
Liễu Đan Như mấp máy môi, thấy Văn Hâm đã quyết tâm không cho người vào nhà, bà cũng chỉ có thể im lặng.

Mặt Mục Huyên cứng đờ, cầu cứu nhìn Văn Quân Mộ, hắn đương nhiên không nỡ để cô gái mình yêu chịu ấm ức, vì vậy nhìn chằm chằm Văn Hâm: "Em gái, trước kia em không phải rất thích Mục Huyên sao, em có phải hiểu lầm cô ấy không.


"
Khóe miệng Văn Hâm nở nụ cười mỉa mai: "Đúng vậy, em không thích cô ta, vì em không thể nhìn nổi cô ta xoay anh như chong chóng, sau lưng không biết đã qua lại với bao nhiêu người đàn ông.

"
"Văn Hâm!" Mục Huyên cao giọng, đôi mắt long lanh mở to, nhìn cô với vẻ tủi thân sắp khóc: "Em có thể ghét chị nhưng em không được xúc phạm chị.

"
Văn Quân Mộ cũng tức giận, khuôn mặt tuấn tú đanh lại, trong mắt đầy vẻ thất vọng: "Sao em lại trở nên như vậy, Mục Huyên là một cô gái tốt, em không được làm nhục cô ấy như vậy.

"
Liễu Đan Như âm thầm kéo nhẹ vạt áo Văn Hâm, ra hiệu cô đừng nói lời tổn thương người khác như vậy.

"Anh hai, anh tin cô ta hay tin em?" Văn Hâm bình tĩnh hỏi.

Văn Quân Mộ buột miệng: "Anh ngày nào cũng ở bên Mục Huyên, chưa từng thấy cô ấy qua lại với người đàn ông nào khác.

"
Văn Hâm hết nói nổi, Văn Quân Mộ thần kinh thô đến mức này, cũng chẳng trách bị Mục Huyên nắm thóp.

Nếu không phải cô chiếm thân xác của chủ cũ, cô thực sự không muốn xen vào chuyện người khác.

Khóe miệng Văn Hâm nở một nụ cười như có như không, cô nhìn chằm chằm vào mắt Mục Huyên: "Tôi hỏi cô, cô có yêu Văn Quân Mộ không, cô dám thề chưa từng quan hệ với người đàn ông khác không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận