"Thật sao?" Trên mặt Văn Hâm không có gì thay đổi, bình tĩnh đến lạ thường: "Ổ của bang Liệt Ưng các người ở đâu?"
"Ở trường trung học thành phố M.
"
Người đàn ông nói xong, cẩn thận nhìn Văn Hâm: "Tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, cô có thể tha cho tôi được không?"
"Tôi có nói sẽ tha cho anh sao?" Khóe miệng Văn Hâm nở một nụ cười tàn nhẫn: "Tôi nói thêm một lựa chọn, là để anh chết thoải mái hơn một chút.
"
Người đàn ông tức giận trợn tròn mắt, há miệng định mắng nhưng đao của Văn Hâm nhanh hơn một bước, chỉ thấy trên cổ hắn ta xuất hiện một vết máu, trong mắt dần mất đi sức sống.
Giết chết hai người còn phải dọn xác.
Phiền phức.
Suy nghĩ vài giây, Văn Hâm thu hai xác chết vào không gian, ngày mai ra ngoài rồi vứt vào nơi hoang dã.
Cô lấy ra hai chai nước suối, rửa sạch vết máu còn sót lại trên mặt đất.
Làm xong tất cả những việc này, Văn Hâm lại khóa chặt cổng sắt, người đàn ông vừa rồi có thể mở khóa thành công là vì cô đã mở từ bên trong.
!
Năm giờ sáng, Văn Hâm gọi Văn Dục Phong và Văn Quân Mộ dậy.
"Đừng ngủ nữa, hôm nay đi bắt cá.
"
Văn Hâm đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, mỗi người hai cái bánh bao, một quả trứng, một chai sữa, cầm trên tay ăn.
Cô không hiểu tình yêu nhưng đã từng nghe nói yêu một người thì khó quên, Văn Quân Mộ mấy ngày nay đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Mục Huyên, trông có vẻ đã dứt khoát rồi nhưng không chắc Mục Huyên có đeo bám không, sợ hắn nhất thời mềm lòng lại tha thứ.
Vì vậy, cách tốt nhất để quên một người là bận rộn, mỗi ngày mệt nhoài, còn tâm trí đâu mà yêu đương.
Văn Dục Phong không có ý kiến, nhận phần ăn sáng của mình từ tay Văn Hâm: "Trong tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn rồi, sau này còn phải sống rất lâu nữa, tranh thủ lúc này còn tìm được vật tư, tuyệt đối không được lười biếng.
"
Văn Quân Mộ: "Nhà nước đã xây dựng căn cứ, nghe nói đến lúc đó sẽ phát vật tư, kinh tế và phát triển sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục, chúng ta chỉ cần kiên trì thêm một thời gian nữa là được.
"
"Em nghĩ mọi thứ quá tốt đẹp rồi, hai trận thiên tai chưa từng có tiền lệ, căn cứ tránh nạn lại càng là lần đầu tiên xây dựng, không có kinh nghiệm để tham khảo, chỉ cần là nơi đông người thì dễ xảy ra hỗn loạn, đến lúc đó không biết sẽ ra sao.
" Văn Dục Phong liếc hắn một cái.
Văn Hâm nhướng mày, lời nói đầy sự đồng tình với Văn Dục Phong: "Anh cả nói đúng, chúng ta có lương thực của riêng mình, cho dù không đến căn cứ, chúng ta vẫn có thể sống sót.
"
Ba người lái xe đến một con sông, sau khi cực nóng đến, nước sông bốc hơi mỗi ngày, mực nước đã giảm xuống vài mét.
Trên mặt sông có ba chiếc thuyền đánh cá đang đánh cá, rõ ràng mọi người đều có chung suy nghĩ, phải kết thúc công việc trước khi mặt trời mọc.
Văn Hâm lấy hai chiếc thuyền cao su ra bơm hơi, trong đó có một chiếc thuyền cao su là Văn Quân Mộ mang về.
Ba người đang chuẩn bị xuống nước thì có mấy người đàn ông ở bờ đi tới, quát lớn: "Con sông này là của chúng tôi, các người không được phép đánh cá ở đây.
"
Văn Quân Mộ nghe vậy tức cười: "Rõ ràng đây là đất của nhà nước, sông của nhà nước, sao lại thành của riêng anh được.
"
"Dù sao thì chúng tôi đã chiếm con sông này rồi, nếu các người muốn đánh cá thì đi nơi khác.
" Người đàn ông cầm đầu mặt mày dữ tợn, chỉ bằng vẻ mặt này, hắn ta đã dọa được không ít người.