Thiên Tai Buông Xuống Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão


Văn Quân Mộ đang thở hổn hển xuống xách chuyến thứ hai vừa vặn nghe được câu này, cười nói: "Sức của em gái có thể đánh chết một con lợn, còn nhớ con lợn rừng hôm trước không, một mình em ấy kéo đến bên bờ ao tìm chúng con đấy.

"
Liễu Đan Như liếc hắn: "Hâm Hâm trước đây là một cô gái rất ngoan ngoãn, bây giờ sắp biến thành King Kong Barbie rồi, con không giúp được gì mà còn ở đây cười toe toét.

"
Văn Quân Mộ: "! "
Đợi cả nhà xách nước lên lầu, ngoài Văn Hâm ra thì những người khác đều nằm vật ra ghế sofa không muốn nhúc nhích.

Đầu váng mắt hoa, toàn thân mềm nhũn, chân run lẩy bẩy.

Văn Hâm cười bất lực: "Thể lực của mọi người vẫn quá kém, từ ngày mai bắt đầu tập luyện cùng con đi.

"
Liễu Đan Như không còn sức đáp một tiếng.

Ngày hôm sau xe chở nước quả nhiên không đến, bây giờ mọi người đều đã học được cách tiết kiệm nước, một thùng nước phải dùng đến hai ngày.


Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con bị mắng vì chơi nước lãng phí nước.

Không ai có thể đảm bảo xe chở nước có thể đến đúng giờ, vì vậy phải tính toán thật kỹ để dùng một thùng nước.

May mắn thay, một ngày sau xe chở nước đến, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Lần này không cần cán bộ khu phố cầm loa thông báo, rất nhiều người đã xách thùng đứng đợi ở đó từ trước.

Văn gia ở trên lầu nhìn họ tự giác xếp hàng, Văn Quân Mộ xoa xoa đôi chân run rẩy: "Hay là hôm nay đừng đi lấy nước nữa, nước trong bể nhà mình vẫn đủ dùng.

"
Văn Hâm thay đôi giày nhẹ và thoải mái, nói: "Hôm nay lười biếng, sau này sẽ khiến anh phải tốn nhiều sức hơn để bù đắp lại.

"
Văn Dục Phong cũng thay giày, hắn giải thích: "Nhiệt độ mỗi ngày đều trên năm mươi độ, nước bốc hơi nghiêm trọng, không biết đến lúc nào sẽ không còn nước nữa, đến lúc đó em không chỉ phải đi khắp nơi tìm nước suối, mà sau khi lấy về còn phải xách lên tầng mười sáu.

"
Còn bây giờ xe nước đến dưới nhà, họ chỉ cần xuống lấy nước rồi xách lên, tiết kiệm được rất nhiều bước.


Nghĩ như vậy, Văn Quân Mộ cũng không quan tâm đến đôi chân đang nhức mỏi, xách thùng nước đi theo.

Hôm nay vẫn mỗi người lấy hai thùng nước, có người mang ba thùng xuống: "Không phải mỗi người hai thùng nước sao, nhà tôi đông con, chúng còn nhỏ không xách nước được, cho tôi lấy thêm một thùng đi.

"
Lời này khiến những người phía sau vô cùng bất mãn: "Không chỉ nhà anh cần dùng nước, nhà tôi có bốn người già, ba đứa trẻ nhỏ, tôi có thể lấy thêm mười mấy thùng nước không?"
"Không thể tính như vậy, nếu không thì hai xe nước cũng không đủ.

"
"Đúng vậy, nhà nào chẳng có con, không thể ích kỷ như vậy.

"
"! "
Người đó bị mắng đến không dám lên tiếng, lặng lẽ xách hai thùng nước của mình rời đi.

Văn gia vẫn là người lấy nước cuối cùng, khi Văn Hâm và Văn Dục Phong xách nước lên lầu thì bị chặn lại ở tầng sáu, hai hộ gia đình phía trước đang cãi nhau.

Nguyên nhân là do cầu thang bị nước làm ướt, một người phía trước trượt chân không đứng vững, khi ngã về sau đã đụng phải người phía sau, bốn thùng nước đều đổ hết.

Bây giờ không giống như trước kia, động đến một giọt nước cũng như muốn mạng người, hai bên cãi nhau không dứt, ngay cả người nhà của họ cũng tham gia vào, cuối cùng đánh nhau, chặn luôn lối cầu thang.

"Là các người đụng vào chúng tôi trước, các người phải đền chúng tôi hai thùng nước, nếu không thì tôi sẽ không tha cho các người.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận