Thiên Tai Buông Xuống Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão


"Hôm nay phải về tay không rồi nhưng đã đến đây rồi, xem thử giếng nước bên này còn nước không.

" Văn Hâm xuống xe, lấy ba cái xô từ cốp sau ra.

Ba anh em đi lên núi, những người theo dõi họ nghi ngờ: "Chẳng lẽ họ đi săn trên núi? Sao chúng ta không nghĩ ra nhỉ.

"
"Lúc này con mồi cũng đang ngủ, trong rừng tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì, hay là đợi trời sáng rồi vào.

" Một người đàn ông đề nghị.

Những người khác cũng đồng ý, mấy người vừa định tìm chỗ trốn thì một người trong số họ đi về phía xe của Văn Hâm.

Người đó không biết nghĩ đến điều gì, trong mắt đầy vẻ hung dữ, đột nhiên rút một con dao đâm vào lốp xe, tưởng rằng sẽ thấy lốp xe nhanh chóng xẹp xuống, ai ngờ lốp xe lại không bị thủng.

Người đàn ông trợn tròn mắt không tin, hắn ta thử thêm vài lần nữa, cuối cùng chỉ còn cách từ bỏ, hắn ta tức giận chửi thề một tiếng: "Chết tiệt.

"
"Cẩn thận kẻo họ nghe thấy tiếng động rồi xuống.

" Đồng bọn nhắc nhở: "Cả nhà họ đều không dễ chọc, họ cầm dao cầm súng để dọa người khác, họ dám ra tay thật.

"

"Trật tự bên ngoài đã loạn rồi, chỉ có thể gửi hy vọng vào căn cứ, trước đó phải giữ mạng sống của chúng ta.

"
Sau khi bị đồng bọn khuyên nhủ, người đó từ bỏ ý định phá xe, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ không ưa cái vẻ cao cao tại thượng, coi thường người khác của họ, tưởng có dao có súng là ghê gớm lắm, ai đến nói chuyện với họ cũng bị thương, họ khác gì bọn cướp mất nhân tính.

"
!
Ba anh em Văn Hâm đến bên giếng nước, phát hiện trong giếng vẫn còn nước, chỉ là mực nước đã giảm đi một nửa.

"Ngày mai chúng ta lại đến đây lấy nước.

" Văn Quân Mộ vui vẻ nói.

Lái xe từ nhà đến đây mất khoảng một giờ, mặc dù nhiều người biết ở đây có thể có nước nhưng sẽ không ai chạy xa như vậy để đến đây một chuyến.

Hơn nữa nếu không có xe, cũng không có cách nào vận chuyển nước về, vì vậy không có dấu vết của người đến đây.

Văn Quân Mộ uống một ngụm nước suối mát lạnh, thoải mái thở dài: "Nếu không được thì đến đây ở luôn, dựng một cái lều, tắm rửa thuận tiện.

"
Văn Dục Phong quan sát địa hình xung quanh một chút, buồn cười nhắc nhở hắn: "Xung quanh ẩm ướt nhiều muỗi, nếu không cẩn thận bị cắn phát sinh bệnh gì đó thì không có thuốc để chữa cho em đâu, trước đây anh thấy trên báo có người vào rừng sâu bị muỗi cắn, cuối cùng người đó toàn thân lở loét, chết luôn.

"
Bây giờ bệnh viện, phòng khám, hiệu thuốc, v.


v.

đều đóng cửa rồi, bên ngoài không có ai khám bệnh, bị bệnh chỉ có thể chịu đựng.

Nghe vậy, Văn Quân Mộ rùng mình: "Em chỉ nói suông thôi, anh cả dọa em làm gì.

"
Văn Dục Phong nhún vai, giọng ôn hòa nói: "Không dọa em, chỉ nêu một trường hợp thực tế thôi.

"
Văn Hâm nghe họ cãi nhau, cong môi nói: "Ngoài hoang dã nhiều rắn độc, nếu anh không sợ, có thể đến.

"
Văn Quân Mộ: "! " hắn không đến được không?
Mỗi người họ xách một xô nước xuống núi, sau đó lái xe rời đi.

Những người núp trong bóng tối ngây người: "Họ đến lấy nước?"
"Vậy chúng ta có nên quay về không?" Vài người nhìn nhau.

"Biết đâu trên núi thực sự có con mồi vào xem thử.

" Người đàn ông đứng đầu nói với vẻ khó chịu.

Đi theo ba anh em Văn gia một chuyến, xe tiêu hao khá nhiều xăng, nếu về tay không, chuyến đi hôm nay thực sự không đáng.

"Tiếc là không mang theo xô nước, nếu không cũng có thể lấy nước về.

" Nhà họ đang thiếu nước, cho dù cuối cùng không săn được con mồi, mang nước về cũng tốt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận