Thiên Tai Buông Xuống Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão


Văn Hâm nhướng đôi mày liễu thanh tú, không nói gì.

Mục Huyên mặt đầy phẫn nộ, giận dữ nói: "Cô đã biết từ lâu, cô cố tình đùa giỡn tôi, vòng tay ngọc Văn Quân Mộ mang đến lầm trước là giả!"
Văn Hâm cong môi, không lên tiếng, mọi thứ đều không cần nói ra.

Mục Huyên như bị Văn Hâm kích thích đến mất lý trí, cả người cố hết sức chui vào lan can sắt, thân hình cô ta mảnh mai, thực sự chui được nửa người vào, nhanh tay nhanh mắt túm lấy cổ áo Văn Hâm, trừng mắt nhìn cô: "Đưa không gian cho tôi, đó là của tôi, cô đã lấy trộm đồ của tôi.

"
"Thật nực cười, vòng tay ngọc là đồ của Văn gia chúng tôi, sao lại thành của cô, kiếp trước cô may mắn lấy được, kiếp này phải trả lại cho chủ cũ.

" Văn Hâm lạnh lùng nói xong, ngón tay trắng nõn thon dài nắm lấy cổ tay Mục Huyên, nhanh chóng dùng sức vặn một cái, chỉ nghe thấy tiếng xương "Rắc.

" một cái.

"Á!"

Mục Huyên kêu lên một tiếng, trán lập tức toát mồ hôi lạnh, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, bàn tay xinh đẹp của cô ta mềm nhũn rũ xuống.

Nghe thấy tiếng động, người Văn gia vội vàng mở cửa đi ra, Văn Quân Mộ nhìn thấy Mục Huyên thì khựng lại một chút nhưng giây tiếp theo tầm mắt dừng lại trên cổ áo Văn Hâm rõ ràng đã bị kéo căng, còn có vết xước do móng tay trên cổ trắng nõn, lập tức nổi giận.

Đây chính là viên ngọc quý trên tay bọn họ, từ nhỏ đến lớn cô có rụng một sợi tóc bọn họ cũng đau lòng không chịu được.

"Mục Huyên, sao cô lại đến đây nữa, tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của cô, sẽ không để cô lừa gạt và lợi dụng nữa.

"
Những ngày này, ngày nào hắn cũng xem video "Kết cục của kẻ si tình.

" mà Văn Hâm gửi cho mình, hắn mới phát hiện trước đây mình ngu ngốc đến mức nào.

Có lẽ vì cha mẹ ân ái nên hắn cũng muốn có một mối tình đẹp, vì vậy sau khi thích Mục Huyên, hắn đã hết lòng hết dạ.

Văn Quân Mộ cũng từng nghĩ cả đời này có lẽ sẽ không quên được Mục Huyên nhưng bây giờ nghĩ lại, ngày nào hắn không phải đi tìm vật tư thì cũng phải đi tìm nước uống, mệt mỏi cả ngày tối ngủ rất say, căn bản không có thời gian nghĩ đến cô ta, tình cảm tự nhiên nhạt dần.


Cho nên, làm gì có chuyện khắc cốt ghi tâm, nhớ mãi không quên, đều là rảnh rỗi sinh nông nổi mà thôi!
Văn Hâm hài lòng nhìn Văn Quân Mộ, nếu vừa rồi hắn lập tức trách cô làm Mục Huyên bị thương thì từ nay về sau tình cảm anh em của bọn họ sẽ chấm dứt.

Bây giờ, hắn đã vượt qua sự quan sát và thử thách của cô.

Mục Huyên nghiến răng, không cam lòng nói: "Anh bảo Văn Hâm trả lại không gian cho tôi, tôi đảm bảo sau này sẽ không đến quấy rầy anh nữa.

"
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Văn Quân Mộ đầy vẻ nghi hoặc nhìn Văn Hâm: "Không gian là gì?"
"Là không gian có thể dùng để cất đồ, không nhìn thấy cũng không sờ thấy được! " Mục Huyên vội vàng giải thích một hồi, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, chế nhạo nhìn người Văn gia: "Cô ta thế mà không nói chuyện này cho các người biết, xem ra cô ta căn bản không coi các người là người nhà.

"
Văn Dục Phong nhìn cô ta với vẻ mặt "Cô có bị thiểu năng không vậy": "Chúng tôi vốn là người một nhà, muốn ly gián cũng phải tìm lý do thông minh hơn chứ.

"
"Đi thôi, không cần lãng phí thời gian vào người không liên quan.

" Văn Quân Mộ từ đầu đến cuối đều không để ý đến tay Mục Huyên, kéo Văn Hâm rời đi, vừa đi vừa quan tâm hỏi: "Cô ta có làm em bị thương ở chỗ nào khác không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận