Thiên Tai Buông Xuống Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão


Văn Dục Phong cười nói: "Không chỉ những thứ này, còn có đồ dùng vệ sinh trong nhà, gia vị nhà bếp, v.

v.

, đều chỉ nhiều chứ không ít.

"
Văn Quân Mộ đưa tay xoa cằm, trầm ngâm: "Phòng con có thêm mấy bộ quần áo, còn có cả mô hình yêu thích của con.

"
Liễu Đan Như: "Nghe con nói vậy, hình như mỹ phẩm của mẹ cũng nhiều hơn.

"
"! "
Được rồi, đừng nói nữa, các người đều là mắt thần, thiên tài quan sát!
Thấy Văn Hâm càng lúc càng không nói nên lời, Liễu Đan Như yêu thương véo má cô: "Vẫn là con gái ngoan đáng tin cậy.

"
Văn Dục Phong và Văn Quân Mộ tỏ vẻ tâm phục khẩu phục.

Một nhà cười đùa một hồi, Văn Hách lại không khỏi lo lắng: "Mục Huyên biết em có không gian, cô ta ra ngoài nói lung tung thì sao?"

Bây giờ không giống như trước, ngày càng nhiều người chấp nhận sự thật tận thế sắp đến, người người hoang mang lo sợ, cũng có người dứt khoát buông xuôi, hào hùng tuyên bố rằng mười tám năm sau mình lại là một tráng sĩ.

Thế là có người vô tình chế giễu: "Nếu mười tám năm sau tận thế vẫn chưa kết thúc, chẳng phải lại phải chịu tội một lần nữa sao.

"
Người đó liền cười không nổi.

"Không sao, em tự có cách giải quyết.

" Nếu Mục Huyên gây rắc rối cho cô, mạng cô ta cũng đến lúc chấm dứt.

Văn Quân Mộ nghe ra ẩn ý trong giọng nói của cô, im lặng mười mấy giây rồi lạnh nhạt lên tiếng: "Anh ủng hộ mọi quyết định của em, không cần lo lắng cho anh.

"
Văn Hâm không nhịn được nhướng mày, Văn Quân Mộ buồn cười nói: "Em gái ruột của mình mà anh còn không hiểu sao, chỉ cần người khác không đến trêu chọc em, em cũng sẽ không vô cớ bắt nạt người ta, nếu có người đến tìm chết, anh còn có thể ngăn cản sao.

"
Rất tốt, Văn Quân Mộ không chỉ vượt qua mà còn đạt điểm tuyệt đối!
Chớp mắt đã trôi qua năm ngày.

Tất cả mọi người đều sớm xách xô xuống lầu nhưng không đợi được xe chở nước.


Họ đặt hy vọng vào ngày hôm sau, có lẽ người đó đã quên.

Nhưng họ vẫn thất vọng, xe chở nước vẫn không đến.

Văn Hâm lên mạng tìm kiếm tin tức, phát hiện bài đăng được thảo luận sôi nổi nhất chính là về xe chở nước.

"Đừng đợi nữa, xe chở nước sẽ không xuất hiện nữa, vì nước dự trữ đã hết, tiếp theo chỉ có thể dựa vào chính chúng ta.

"
Rõ ràng nhiệt độ không thấp nhưng lúc này tất cả mọi người đều lạnh thấu tim, thậm chí có người vì không thể chấp nhận được tin tức này mà ôm ngực ngã xuống đất.

Những người tuyệt vọng đầy mắt nước mắt, tiếng khóc như lây nhiễm sang những người khác, từng người mắt đỏ hoe.

Những người nóng tính chỉ tay lên trời mắng chửi: "Chúng tôi đã làm gì sai, tại sao lại trừng phạt chúng tôi như vậy.

"
Một số người già mê tín, vội vàng ngăn cản hắn ta: "Anh điên rồi, bây giờ việc chúng ta có thể làm là cầu khấn trời đất nhiều hơn, cầu xin trời mưa xuống, phù hộ chúng ta vượt qua khó khăn.

"
Những người chán nản thở dài: "Nếu không có nước, căn bản không thể sống sót, rời khỏi đây đi, trước tiên hãy đến trốn trong rừng một thời gian, nơi nhiều cây cối thì nhiệt độ thấp hơn một chút, nếu may mắn tìm được lõi cây chuối rừng thì còn có thể cầm cự.

"
Lời nói này khiến tất cả mọi người im lặng, trong mắt đầy vẻ giằng xé và do dự, thực sự phải rời khỏi đây sao?
Mọi người lần lượt tản đi.

Sáng ngày hôm sau, Văn Hâm nhìn từ ban công thấy có người kéo theo cả nhà rời khỏi khu chung cư.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận