Thiên Tai Buông Xuống Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão


Ba chiếc xe vừa cũ vừa nát, Văn Hâm không muốn chút nào, cô ném chìa khóa xe vào thùng rác, không thèm để ý nữa.

Trở về tầng mười lăm, Văn Dục Phong mở một căn phòng không có người ở, kéo mấy xác chết vào rồi khóa cửa lại.

Văn Hách xách hai thùng nước lau sàn nhà, họ vẫn phải ở đây, không thể cứ ngửi mùi hôi thối mãi được.

Làm xong những việc này đã là ba giờ sáng, cả nhà lại về ngủ tiếp.

Ba ngày sau, có mấy nhân viên của căn cứ M đến khu chung cư.

Họ vào phòng giám sát mở loa của khu chung cư, phát tin nhắn có thể đến căn cứ lánh nạn.

"Căn cứ M đã xây xong, cơ sở hạ tầng khá hoàn thiện, nếu không thể sống sót bên ngoài, có thể đến căn cứ ở, không mất tiền, ở miễn phí.

"
Sau khi nghe phát thanh, những người không rời khỏi khu chung cư đều lần lượt đi ra, cuối cùng, tất cả mọi người nhất trí quyết định cùng nhau đến căn cứ.

Bên ngoài có nhiều người cướp bóc, mọi người cùng đi mới an toàn, tranh thủ lúc mặt trời chưa mọc, họ nhanh chóng về thu dọn hành lý.


Văn gia cũng quyết định đến căn cứ, Văn Hách trầm ngâm nói: "Ở lại đây không đi rất dễ bị coi là mục tiêu, mỗi ngày sẽ có vô số người đến quấy rầy.

"
Văn Hâm nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, nếu ở căn cứ không thoải mái, chúng ta cứ rời đi là được, trong không gian của em có vật tư, chúng ta không cần lo lắng về đồ ăn, muốn ở đâu thì ở.

"
Đồ đạc của cả nhà rất nhiều, đồ điện gia dụng, ghế sofa, giường, thùng nước, v.

v.

đều phải mang đi.

Văn Hâm nhét hết vào không gian, chưa đầy nửa tiếng, họ đã thu dọn xong, để làm màu, mỗi người cầm một vali.

Trong nhà trống rỗng, ngay cả rèm cửa cũng bị tháo xuống, trước khi đi, họ khóa chặt cửa sắt lớn.

Dưới lầu có hơn chục người đứng, có người già có trẻ em, chân mỗi người đều để hành lý, nồi niêu xoong chảo, giá treo quần áo, chổi đều mang theo.


Văn Hâm mở xe của mình, đặt vali vào, cả nhà cô có ba chiếc xe, còn rất nhiều chỗ trống.

Lúc này, một người phụ nữ trẻ tuổi đi đến bên xe của Văn Hâm, lịch sự cười hỏi: "Xin hỏi các anh chị có phải đến căn cứ không?"
Văn Hâm gật đầu: "Phải.

"
Người phụ nữ mừng rỡ: "Thật khéo quá, chúng tôi cũng đến căn cứ, hay là chúng ta cùng đi, như vậy cũng an toàn hơn chứ?"
Văn Hâm buồn cười nhìn họ: "Các anh chị có xe không? Nếu không thì làm sao đi cùng nhau.

"
"Xe của các anh chị chưa đầy, gia đình chúng tôi ít người, vừa đủ ngồi.

" Người phụ nữ tiếp tục mặt dày nói, nhìn mặt trời sắp mọc, nếu không thể đến căn cứ trước mười giờ, chắc chắn sẽ bị phơi chết trên đường, so với mạng sống của mình thì mặt dày là cái gì.

Nhìn vẻ mặt ân cần của người phụ nữ, Văn Hâm cười khẽ, nhướng mày nói: "Vài ngày trước người dẫn nhóm cướp lên tầng mười sáu là cô đúng không?"
Sắc mặt người phụ nữ đột nhiên thay đổi, mấp máy môi định thanh minh cho mình thì lại nghe Văn Hâm nói: "Cô biết họ chết như thế nào không?"
Người phụ nữ đó nghĩ đến tiếng súng lúc đó, trong nháy mắt, lạnh từ chân lên đến đỉnh đầu, đặc biệt là khi đối diện với đôi mắt không gợn sóng của Văn Hâm, cô ta sợ tới mức lùi lại mấy bước, như thể nhìn thấy tử thần vậy.

Văn Hâm thu hồi ánh mắt, đạp ga lái xe rời đi.

Thấy cả nhà họ đi rồi, người phụ nữ mềm nhũn ngồi xuống đất, vừa rồi cô ta còn tưởng Văn Hâm cũng sẽ lấy mạng mình, không ngờ cô lại tha cho mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận