Thiên Tai Buông Xuống Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão


Một người dân tốt bụng đỡ cô ta dậy: "Cô ấy nói gì với cô, sao lại sợ đến vậy.

"
Người phụ nữ miễn cưỡng nhếch mép: "Không! không có gì.

"
Ngay lúc này, có người phát hiện ra ba chiếc xe cũ nát, lớn tiếng hỏi: "Đây là xe của ai?"
Họ nhìn nhau, không ai nhận, người đó lập tức ôm lấy chiếc xe nói: "Tôi cướp được trước, là của tôi.

"
Những người khác lập tức đi cướp hai chiếc xe còn lại, vì vậy, những người vừa đoàn kết hòa thuận lập tức đánh nhau, không ai chịu nhường ai.

!
Căn cứ M được xây dựng trên cơ sở một trường đại học, sau đó mở rộng ra toàn bộ khu đại học.

Khu đại học ở ngoại ô, nhà Văn Hâm lái xe hai tiếng mới đến nơi.

Bên ngoài cổng căn cứ xếp hàng dài, tất cả mọi người đều mang theo đồ đạc chờ vào.

Lúc này đã là chín giờ rưỡi sáng, ánh nắng mặt trời gay gắt, nhiệt độ gần năm mươi độ khiến mọi người vô cùng khó chịu.


Có người để hành lý ở đó chiếm chỗ, sau đó trốn vào bóng râm của xe riêng.

Bên cạnh xe của Văn Hâm và phía sau có rất nhiều người trốn, cô kéo rèm cửa sổ xe, chỉ để hở một khe nhìn hàng người phía trước.

Cô lấy từ trong không gian ra một gói bánh mì nướng việt quất và một chai sữa tươi, thong thả ăn.

Ăn xong bánh mì nướng, thấy chưa đã thèm lại lấy ra một cốc trà sữa, vừa uống được hai ngụm thì nghe thấy có người gõ cửa xe.

Văn Hâm không để ý, tiếp tục ăn vặt, xem phim, trong xe có điều hòa, cô không quan tâm bao lâu mới vào được căn cứ.

Nhưng những người bên ngoài dường như không cam tâm, không chỉ gõ cửa sổ xe, kéo cửa xe, còn có người trèo lên nóc xe đập thình thịch.

Văn Hâm thực sự không chịu nổi, kéo rèm ra, mở hé cửa sổ xe, cô khó chịu hỏi: "Làm gì vậy?"
Những người đang vây quanh hai bên cửa xe cảm nhận được hơi mát của điều hòa trong xe, họ lập tức đưa tay vào, cố kéo cửa sổ xe xuống.

Văn Hâm trực tiếp rút đao Đường ra, giả vờ chém, đám người đó lập tức rụt tay về.

"Không được gõ nữa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.

" Văn Hâm mím môi, lạnh lùng đe dọa.


Nhưng có người trời sinh ngu ngốc, người trèo lên nóc xe tiếp tục nhảy nhót, như thể đã đoán chắc rằng họ đông người, Văn Hâm không thể làm gì họ.

Văn Hâm đưa tay mở cửa xe bước ra, sau đó nhanh chóng đóng lại, cô ngẩng đầu nhìn ba đứa trẻ mười mấy tuổi trên nóc xe, quát: "Xuống đây.

"
"Tôi không xuống, trừ khi cô cho tôi ngồi vào xe.

" Một cậu bé tuổi nhỏ hơn nhảy mạnh mấy cái, còn làm mặt quỷ với Văn Hâm.

Một cô bé khác nói: "Vừa rồi tôi ngửi thấy mùi thơm, cô đang ăn phải không, cô chia cho tôi một ít thì tôi xuống.

"
"Đúng vậy, tôi cũng muốn ăn.

" Đứa trẻ thứ ba đe dọa.

Đuôi xe còn có mấy đứa trẻ mười mấy tuổi đang cố sức trèo lên, ra vẻ đã xác định Văn Hâm dễ bắt nạt, muốn ép cô phát điên.

Không chỉ một mình Văn Hâm bị chúng quấy rầy, chỉ là những chủ xe riêng khác không làm gì được chúng, bất lực đành phải mặc kệ, để chúng làm loạn.

Cũng có người bị làm phiền quá, chỉ còn cách lấy đồ cho chúng ăn, vốn tưởng như vậy sẽ được yên ổn, ai ngờ lại khiến những người đó càng được đà lấn tới, từng người một xông lên, không cho thì cướp.

Người nhà của những đứa trẻ căn bản không quan tâm, thậm chí còn ngầm cho phép hành vi như vậy.

Văn Hâm nhìn những người xung quanh, lạnh lùng hỏi: "Đây là con của ai? Các người định tự giáo dục hay để tôi làm?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận