Thiên Tai Buông Xuống Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão


Trong đám người vây xem có người ánh mắt lóe lên, giả vờ không nghe thấy lời Văn Hâm nói.

Văn Hâm: "Tôi hỏi lại lần nữa, đây là con của ai? Bây giờ các người giả vờ điếc không quan tâm, lát nữa đừng tìm tôi đòi bồi thường, tất nhiên, tôi cũng sẽ không đưa.

"
Những người bên cạnh đều đang xem kịch, không ai lên tiếng, càng không ai để ý.

Văn Hâm cười lạnh một tiếng, đã như vậy, đừng trách cô tàn nhẫn.

Cô trực tiếp túm lấy tay một cậu bé, dùng sức kéo xuống, cậu bé không cam lòng, cố dãy dụa muốn tiếp tục trèo lên, hai đứa trẻ trên xe cũng đưa tay ra định kéo cậu ta lên.

Văn Hâm túm lấy cổ áo cậu bé, trực tiếp ném về phía mấy người trong đám đông: "Lần này ném lên người các người, lần sau sẽ ném xuống đất.

"
Chỉ trong vòng một phút, mấy đứa trẻ vừa nãy còn ở đuôi xe đã trèo lên nóc xe, đắc ý nhìn Văn Hâm.

Văn Hâm quay đầu nhìn mấy đứa trẻ trên nóc xe, đôi mắt đẹp nheo lại nguy hiểm, quát: "Xuống đây!"

Những người trên nóc xe giả vờ không nghe thấy lời Văn Hâm nói, vì giành một vị trí tốt mà cãi nhau không ngớt.

"Chúng tôi không xuống đâu, có bản sự thì cô lên đây này!" Một cậu bé khiêu khích nhếch mông về phía Văn Hâm: "Hí hí hí, đánh không tới chúng tôi đâu.

"
Văn Hâm ghét nhất là trẻ con hư, cô đạp lên lốp xe, động tác gọn gàng dứt khoát lên nóc xe.

Vài đứa trẻ thấy vậy lập tức xông tới định hất cô xuống, Văn Hâm né người, người xông lên trước nhất tự ngã xuống.

Vài đứa khác ở bên cạnh dừng lại, trừng mắt nhìn Văn Hâm định đánh cô, Văn Hâm cũng không nương tay, túm lấy cổ áo chúng ném xuống.

"Ầm ầm ầm~"
Những người trên xe ngã mạnh xuống đất, đau đớn kêu lên một tiếng.

Trong đám đông, người nhà của những đứa trẻ không ngồi yên được nữa, ùa lên vây quanh Văn Hâm vừa xuống từ nóc xe.

"Cô là cái gì mà đánh con tôi, đánh bị thương đánh tàn phế thì cô chịu trách nhiệm à? Không phải chỉ trèo lên nóc xe của cô thôi sao, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.


"
"Trẻ con nào mà chẳng nghịch ngợm, cô cho chúng chút đồ dỗ dành là chúng xuống ngay, cô xem đầu con trai tôi bị cô đánh vỡ rồi này, nhất định phải bồi thường.

"
"Con tôi sức khỏe không tốt, bây giờ bị cô dọa đến người co giật rồi, tôi không cần cô bồi thường, có một chiếc xe rách nát thì ghê gớm lắm à, tóm lại hôm nay cô không xin lỗi con tôi thì đừng hòng rời khỏi đây.

"
"! "
Văn Hâm nhìn họ như nhìn những chú hề đang nhảy nhót, khóe miệng nhếch lên cười lạnh khinh bỉ: "Tôi đã nói để các người quản con mình rồi, sao không quản sớm đi, đây không phải nhà các người, không ai hầu hạ chúng như tổ tông đâu, đừng hòng đòi bồi thường, nếu còn đến làm phiền tôi, hậu quả không phải các người có thể gánh nổi.

"
Nói xong, Văn Hâm định mở cửa xe ngồi vào, những ông bố bà mẹ kia tức giận vung nắm đấm xông lên đánh cô.

Ánh mắt Văn Hâm lóe lên sát khí lạnh lẽo, cầm đao chém tới, ba người đàn ông bị chém trúng, đau đớn kêu lên một tiếng: "Á!"
Những người phía sau như đột nhiên bị đóng băng, khí thế hung hăng lập tức yếu đi, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Văn Hâm.

Con đao Đường trong tay Văn Hâm vẫn còn nhỏ máu, ánh mắt cô lướt qua người họ một lượt: "Bây giờ, còn muốn đòi tôi bồi thường không?"
Có câu nói giết gà dọa khỉ, nếu bây giờ cô tỏ ra nhu nhược, nhún nhường, những người đang đứng xem sẽ nghĩ mọi cách để bắt nạt cô.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận