Edior: thu thảo
Đi rất xa, Lạc Vân Hi thấy sắp đến Kim Hoa điện, liền đưa tay về hướng Quân Lan Phong: "Cho ta!"
Quân Lan Phong bất đắc dĩ liếc nàng một cái: "Đâu phải không cho ngươi, vội
như vậy làm gì? Hơn nữa, đồ rửa bút Ngọc Sư Tử này ta cũng có một cặp,
muốn của nàng ta làm gì? Ô uế tay ngươi đó."
Hắn nói thì nói vậy, nhưng vẫn đưa đồ rửa bút Ngọc Sư Tử ra, đặt ở lòng bàn tay ngọc bạch của nàng.
Lạc Vân Hi nhận lấy, dựa vào ánh trăng thưởng thức một lát, thật là chuyện
tốt! Khóe miệng của nàng nổi lên nụ cười lành lạnh, nói: "Quý phi thật
hào phóng, ngay cả đồ hoàng đế đưa, nàng ta cũng đưa cho ngươi."
Quân Lan Phong thấy sự quỷ dị trong ánh mắt nàng, trong lòng hơi động, giải
thích cho nàng: "Nàng ta biết ánh mắt ta từ trước đến giờ rất cao, thứ
tầm thường cũng chướng mắt, cho nên nhọc lòng đưa thứ này tới, là muốn
ta vì nàng ta làm việc."
Nói đến đây, ngữ điệu của hắn biến đổi
hẳn, vô cùng trào phúng: "Nàng ta nói ra hai chủ ý này ta thật sự là rất thích, hôm nào đó, sẽ thử ở trên người nàng ta một lần, như vậy mới làm người khác cảm thấy vừa lòng."
Lạc Vân Hi thấy buồn cười, trong
lòng lại cảm thấy rất ấm áp, nhét đồ rửa bút vào trong tay áo, ngước mặt lên nói: "Không cần chờ nữa, bây giờ ta muốn nàng chết không có chỗ
chôn!"
Mày Quân Lan Phong hơi nhướn lên: "Ngươi có ý gì sao?"
Lạc Vân Hi gật đầu: "Muốn ngươi phối hợp với ta."
Quân Lan Phong nói bằng giọng điệu kiên định, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng
nói: "Chỉ cần ngươi không gặp nguy hiểm, chuyện gì ta cũng đều có thể
đáp ứng."
Nửa nén hương sau, Quân Lan Phong trở lại Kim Hoa điện, trong điện đã đổi một nhóm ca vũ múa bài khác, triều thần xem đến say
mê, vô cùng hứng thú, tất cả không khí mù mịt vừa rồi dần tản đi, trên
mặt thái hậu cũng óc thêm chút ý cười.
Quân Lan Phong vừa ngồi xuống, thái hậu đã chủ động gọi hắn, hai người nói mấy câu, thái hậu lại nói với hoàng hậu gì đó.
Trên mặt Lạc Vân Hi đã dịch dung, cho nên đám người hoàng đế và thái hậu
cũng không nhận ra được, nàng đứng yên sau lưng Quân Lan Phong, nơi ánh
đèn lồng chói mắt không chiếu tới, mặt nàng trầm tĩnh, ánh mắt đảo qua
trong đại điện.
Một giọng nói quen thuộc vang lên ở một góc khuất khác: "Không thấy người sao? Bọn người Cửu Sát cũng không ở đó sao?"
Giọng nói bị cố ý đè nén xuống, nhưng nàng ở rất gần đó, nên vẫn nghe rõ.
"Điện hạ, không thấy một bóng người nào."
Đang nói chuyện với thị vệ chính là Đoan Mộc Kỳ, nghe được hai chữ "Cửu
Sát", Lạc Vân Hi lập tức hiểu được là Đoan Mộc Kỳ đang tìm kiếm mình.
Nàng không khỏi có chút áy náy, vừa rồi chỉ lo nói chuyện này với Tề Sính
Đình, nhưng lại quên còn có người khác quan tâm bản thân, chỉ có điều,
Đoan Mộc Kỳ rất thích tìm hiểu ngọn nguồn, nàng cũng không giải thích
được, chỉ đành như vậy thôi, lúc này nghiêng đầu qua chỗ khác, giả vờ
không nghe thấy.
Lần này nghiêng đầu, thì lại thấy Quân Lan Phong vẫy tay với mình.
Nàng lập tức từ góc khuất chạy chậm ra ngoài, đứng lại sau ghế dựa của hắn,
cúi người xuống, ghé tai tới, giống hệt động tác của Quân Lan Phong trên đường vào điện, lớn tiếng hỏi: "Gia, có gì sai bảo?"
Chẳng lẽ là kế hoạch có thay đổi?
Nào biết, nàng vừa mới mở miệng một cái, tay của nam nhân đã cấp tốc giơ
lên, trong miệng nàng đã có thêm một thứ, ngon ngọt, lạnh như băng.
Nàng sững sờ, liền nhận ra được trong miệng ngậm một quả vải đã được bóc
sẵn, không khỏi hơi đỏ mặt, nuốt cũng không được, phun cũng không xong,
nhanh chóng khép môi lại, đứng lên, lùi thẳng đến chỗ vừa đứng trong
bóng tối.
Cho nên, nàng cũng không thấy rõ, lúc Quân Lan Phong
bón vải cho nàng thì ngón tay đã chạm vào môi nàng, thừa cơ ngón tay bị
môi nàng chạm đến hắn liền đưa vào miệng khẽ liếm mấy lần, hắn xưa nay
không cảm giác được nước vải còn sót trong tay lại ngon đến vậy, ngọt
ngào đến vậy, hương vị lại tốt như vậy, làm trái tim hắn cũng nhanh
chóng bị ngọt ngao làm tan chảy.
Sắc mặt Lạc Vân Hi đỏ bừng lên, đứng yên cạnh cây cột, vẫn nuốt trái vải vào, chỉ là mùi vị hơi là lạ.
Quân Lan Phong ăn hai trái vải, bỗng nhiên đứng dậy, đi về hướng hoàng đế
đang ở bên cạnh, thấp giọng nói vài câu, sắc mặt hoàng đế lập tức thay
đổi, ánh mắt đầy tức giận bắn về phía hắn, mặt Quân Lan Phong không đổi
sắc, tiếp tục trở lại chỗ ngồi.
Bởi vì Quân Lan Phong thường cùng hoàng đế nói chuyện như vậy, người bên cạnh đã sớm không cảm thấy kinh
ngạc nữa, mà hoàng hậu, vừa rồi chỉ lo nói chuyện, nên cũng sẽ không chú ý.
Chẳng mấy chốc, Lương quý phi đứng lên, đi thẳng ra ngoài.
Hoàng đế lập tức đứng lên đi theo sau, phất tay để Quân Lan Phong cùng đuổi
theo, Lạc Vân Hi cũng vội vàng đi theo phía sau, mấy người cùng đi ra
khỏi đại điện.
Thái hậu và hoàng hậu có chút hieus kỳ, nhưng cũng không hề nói gì.
Sau khi Lương quý phi ra ngoài, đã lặng lẽ đi về thiên điện, lúc vào trong
điện, một thị vệ mặc đồ đen thò đầu ra, kêu lên: "Nương nương, ở đây!"
Lương quý phi vội vàng chạy tới, thấp giọng hỏi: "Sao lại đợi ở đây?"
Thị vệ chờ nàng ta chạy tới, bất chợt nắm chặt bàn tay mềm của nàng ta, nhẹ nhàng nói: "Viên Nhi đừng sợ, nơi này không có người đến, vật này dù
sao cũng là của hoàng thượng đưa cho ngươi, không nên đưa cho ta, ngươi
hãy lấy về đi!"
Nói xong, đưa đồ rửa bút bằng Ngọc Sư Tử cho nàng ta.
Lương quý phi ngẩn ngơ, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, trong tiềm thức đã
biết, nàng ta bị người ta ám hại! Nói vậy, thì rõ ràng là đang hãm hại
nàng ta!
Nhưng nàng ta còn chưa kịp phản ứng, một tiếng hét to từ ngoài điện truyền ra: "Lương Viên, ngươi thật to gan!"
Đèn đuốc cùng nhau sáng lên, mười mấy chiếc đèn lồng đề đi vào viện, Thiên
điện mờ tối lập tức sáng, hoàng đế mặc long bào nhanh chân nhảy vào
Thiên điện, gương mặt đen như đáy nồi, tái nhợt khó coi.
Khi nghe thấy một tiếng quát lớn kia, chân Lương quý phi mềm nhũn, thân mình vô
lực ngã trên mặt đất, lớn tiếng kêu lên: "Oan uổng! Oan uổng quá!" Mà
thị vệ kia lại phóng người lên, bỏ lại đồ rửa bút, phóng lên nóc nhà.
"Đuổi theo!" Quân Lan Phong hét lớn một tiếng, ám vệ bên cạnh lập tức nhận lệnh, vô số bóng đen dẫm lên mái ngói đuổi theo.
Bước đi của hoàng đế như bay, đi đến bên đồ rửa bút, cũng không khom người,
chỉ dùng giày đá sang một bên, bạch ngọc được khắc hình sư tử khéo léo
đáng yêu, đang ôm một quả cầu bằng ngọc chơi đùa, đẹp đẽ hoàn mỹ, trên
ngọc phản xạ ánh sáng ôn hòa, vô cùng xinh đẹp.
Nucows hải ngoại
tiến cống vài đồ rửa bút ngọc sư tử, thế nhưng, mỗi con biểu tình và
động tác của con sư tử không giống nhau, con sư tử chỉ ôm quả cầu bằng
ngọc này chính là con Lương quý phi nắm giữ!
Hoàng đế đá mạnh ra
ngoài, con sư tử kia bay lên, va vào trên tường, vỡ thành vô số mảnh,
rơi xuống đất, tạo ra tiếng vang trong trẻo chói tai.
Lạc Vân Hi
đứng trước cửa sân, mặt không hề có cảm xúc gì, nếu như không phải Lương quý phi có tâm tưu độc ác như vậy, nàng cũng không nghĩ tới biện pháp
hay như thế.
Lương quý phi bị tiếng vang này đánh thức, vôi bò
qua ôm đùi hoàng đế: "Hoàng thượng, ngài nghe thần thiếp nói, thần thiếp không quen biết thị vệ kia!"
"Không quen biết sao?" Hoàng đế vốn không tin nàng ta, đúng vậy, hắn tự mình đi theo Lương quý phi tới đây, đã thấy nàng ta khẩn trương tìm người, cuối cùng cùng thị vệ kia nhẹ
nhàng nói chuyện, thì sao còn tin tưởng là không quen biết chứ?
"Ngươi còn muốn nói với trẫm, đồ rửa bút Ngọc Sư Tử này không phải của ngươi có phải không?" Hoàng đế tức giận chất vấn.
Lương quý phi lắc đầu, lại gật đầu: "Là của ta, nhưng... "
"Là của ngươi, sao lại xuất hiện trên tay người khác? Ngươi giải thích cho
trẫm!" Hoàng đế đạp nàng ta ra, Lương quý phi ôm chặt chân hắn bị hung
hăng đá sang một bên.
Lương quý phi muốn khóc mà khóc không ra
nước mắt, bất chợt vén tóc dài rối tung sau khi bị đá ung ra, chỉ về
Quân Lan Phong, lớn tiếng nói: "Thần thiếp không nói dối! Đồ rửa bút này là ta đưa cho Trung Sơn Vương, chỉ muốn để hắn thay ta giáo huấn Lạc
Vân Hi một chút, ai kêu nàng đắc tội ta đâu! Về phần vì sao thứ này tơi
vào tay của thị vệ kia, ta không biết, ta đi ra lúc này, cũng là vì Cửu
Sát bảo ta chờ Trung Sơn Vương ở đây!"
Việc làm này tuy được
không vẻ vang gì, thế nhưng, rõ ràng đã phạm tới ý của hoàng đế, trách
phạt Lạc Vân Hi, chẳng phải làm trái với ý hoàng đế trước đó sao?
Chỉ là, điều này so với tư thông còn tốt hơn gấp triệu lần!
Mặt Quân Lan Phong đầy kinh ngạc, tiến lên nói: "Quý phi, bổn vương từng
đắc tội ngươi à? Vì sao ngươi kéo bổn vương vào? Không phải ngươi cho
rằng, chỉ vì một cái đồ rửa bút Ngọc Sư Tử, bổn vương lại hẹn ngươi tới
nơi này chứ?"
Hoàng đế tức đến không nói lên lời, hung hăng tát
một cái trên mặt Lương quý phi: "Trẫm hiểu rõ Lan Phong, ngươi lại dám
bắt hắn chịu tội thay! Đồ rửa bút Ngọc Sư Tử, trẫm từng đưa cho hắn một
cặp, một đôi đó hắn cũng không để trong mắt, còn đi xem trong cái này
cảu ngươi soa? Quả nhiên là vì làm chuyện sai lầm mà sợ hãi, lời gì cũng có thể nói ra được!"
Lương quý phi khóc sướt mướt: "Trung Sơn Vương, tại sao ngươi muốn hại ta? Ta không có đắc tội ngươi mà!"
Đúng lúc này, vài ngự Lâm Quân phi thân xuống, trong tay mang theo một thị
vệ áo đen, bẩm báo: "Hoàng thượng, đã bắt về quy án, chỉ là, hắn đã cắn
lưỡi tự sát! Trên người hắn, tìm được mấy phong thư."
"Thư từ gì? Cầm qua!" Hoàng đế lập tức vươn tay.
Lạc Vân Hi nhìn thấy thi thể kia, lo sợ bất an đi tới sau Quân Lan Phong, kéo ống tay áo hắn.
Quân Lan Phong nghiêng đầu, có ý ngăn cản nàng, dùng mật ngữ truyền âm: "Là kẻ thế thân, đã sắp xếp xong xuôi."
Lạc Vân Hi gật đầu, chỉ là có chuyện thư từ này, xem ra hiệu suất làm việc
của Quân Lan Phong quả thực rất cao, tuy là nàng nghĩ kế, có thể sắp xếp thời gian chuẩn như vậy, hắn quả thật làm rất chặt chẽ.
Hoàng đế nhìn thư từ kia, ném vào mặt Lương quý phi vừa ngã: "Nói láo nữa đi,
lại còn muốn đổ trách nhiệm lên người khác! Ngươi, tiện nhân này!"
Lương quý phi chợt cảm thấy không ổn, tay run run nhặt một phong thư trên mặt đất lên, mới nhìn qua, lập tức không chịu nổi, hai mắt ứa ra nước.
Lá thư trên tay, lại là bút tích của mình, vừa mở đầu, chính là cái xưng hô hết sức buồn nôn!
Nàng ta biết, lần này thật sự xong rồi, người hại nàng ta, thật sự giỏi tính toán!
Nhìn một nửa, nội dung càng ngày càng không thể đọc, nàng ta cũng không nhìn được nữa, nằm ở đó, khóc rống kêu oan.
Hoàng đế xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nheo lại, Lạc Vân Hi nhìn thấy vào biểu tình trên mặt hắn hết sức dữ tợn, giọng nói tàn khốc từ trong
miệng thốt ra từng chữ: "Ban thưởng ba thước lụa trắng!"
Lạnh giọng nói xong, hoàng đế vung ống tay áo một cái, nhanh chân bước ra khỏi Thiên Điện.
Lương quý phi kêu thảm một tiếng, thật sự ngất đi.
Lạc Vân Hi nhìn quen sự sống chết ở thế gian, nhưng cũng không nhịn được lạnh run cả người.
Ở cổ đại này, sự sống còn, chỉ là một ý nghĩ của người khác sao?
Đang nghĩ ngợi, tay phải bị một cái bàn tay to nắm chặt lấy, nàng ngẩng mặt
lên, đã nhìn thấy ánh mắt cực kỳ lo lắng của Quân Lan Phong.
"Đừng sợ." Hắn dùng khẩu hình nói, rồi buông tay nàng ra, phất ống tay áo với ngự Lâm Quân đứng bên cạnh.
Những kia ngự Lâm Quân thấy ý của hắn, lục tục lui ra ngoài, hai người cuối
cùng trong số họ cũng khiêng Lương quý phi xuống dưới.
Mặt Lương
quý phi hướng xuống phía dưới, Lạc Vân Hi cũng chẳng nhìn thấy gương mặt yêu mị kia, chỉ thấy mái tóc dài rối tung buông thõng xuống, trâm cài
rơi đầy đất, vạt áo dơ dáy bẩn thỉu, đâu còn dáng vẻ trong cung yến chút nào?
Trong sân, chỉ còn lại hai người Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi.
Quân Lan Phong dắt chặt tay của nàng, mặc dù không nói chuyện, nhưng rõ rang là đang lo lắng cho nàng.
Lạc Vân Hi nở nụ cười nói: "Ta không yếu ớt như vậy, kế độc như vậy còn có thể nghĩ ra được, còn sợ kết quả của nó sao?"
Quân Lan Phong đưa tay, vuốt lên tóc mai của nàng bị gió thổi tung: "Nếu như nàng ta không chết, không chừng ngày nào đó ngươi chính là người ngã
xuống, cho nên, không cần để ý làm gì."
Lạc Vân Hi cười một
tiếng: "Không đâu, ta không ngốc như vậy, biết rõ đó là kẻ thù của ta,
mà còn có thể hạ thủ lưu tình! Đi, chúng ta đi đưa tiễn nàng ta đoạn
đường cuối cùng!"
Nàng sẽ làm Lương quý phi đi rất an tâm, tuyệt
đối không đến mức chết đến nơi rồi còn không biết người râty là ai,
chuyện tàn nhẫn như vậy, nàng sẽ không làm, nàng chỉ biết làm tàn nhẫn
hơn mà thôi, nói ví dụ như để nàng ta chết không cam lòng!
Trong
Hoa Dương Cung, một mảnh buồn bã, cung nhân trong cung đều bị đuổi đi,
nhiều tầng ngự Lâm Quân đang bao vây cả cung điện, từ xa nhìn lại, chỉ
thấy đèn đuốc nơi đó yếu ớt bập bùng trong đêm đen, lúc sáng lúc tối, âm u đáng sợ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nữ nhân la khóc.
"Nương nương, nên lên đường rồi." Dưới ngọn đèn dầu mờ tối, tay một tên ngự
Lâm Quân nâng lụa trắng, mặt không hề có cảm xúc nào nói.
"Không, ta không muốn!" Thân thể Lương quý phi vì sợ hãi mà co thành một cục,
nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, hai tay vung loạn, hai chân đạp loạn,
miệng lại sợ hãi quát to lên, giống như mất đi ý thức.
Ngự Lâm
Quân hướng dán vào Lăng Hoa giấy dán cửa sổ bách hợp cửa sổ liếc nhìn,
trên giấy dán cửa sổ chiếu đến một vệt hắc ảnh cao lớn, hắn vội vàng lui lại lụa trắng, lui ra khỏi phòng, rất nhanh đã không gặp qua.
Lạc Vân Hi và Quân Lan Phong đi vòng vào chủ điện, quần áo cả người Lương
quý phi nhu vừa lăn trong bùn đất ra, tóc đen bị nàng ta kéo đứt đầy
đất, nàng ta còn đang kêu to: "Không cần, ta không muốn chết! Không
cần!"
"Nương nương, ngươi đã chết, nơi này là địa ngục ở hoàng tuyền." Lạc Vân Hi cong môi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên."
"Ngươi là ai?" Lương quý phi gấp gáp mở mắt, nghe được giọng nói quen thuộc như vậy, theo bản năng thốt lên.
Người đầu tiên nàng ta nhìn thấy, là Quân Lan Phong.
"Trung Sơn Vương!" Nàng ta đã không còn tự hỏi giọng nói quen thuộc kia là ai
nữa, bỗng nhiên từ trên đất ngồi dậy, ra sức bò về hướng Quân Lan Phong, thê lương nói: "Vương gia, tại sao ngươi muốn hại ta như vậy! Ta không
đắc tội ngươi mà! Vương gia, cứu ta với, cầu xin ngươi cứu ta!"
Nước mắt nóng hổi từ trong hốc mắt của nàng ta chảy xuống, như trân châu đứt khỏi dây, đổ rào rào xuống, sắc mặt của nàng ta đầy vẻ sợ hãi cực độ,
giọng điệu cũng đã hoàn toàn không tao nhã như thường ngày, mà giống như một con ma hét lên.
Tay phải Quân Lan Phong đưa ra, ba thước lụa trắng từ trong tay hắn bay ra, giống như một cái dây lụa đang bay múa,
cực kỳ đẹp, chỉ có điều, loại đẹp này, ở hậu cung, là cực hạn khi rơi
xuống và bị thiêu cháy.
Người Lương quý phi muốn bò qua bị lụa
trắng cuốn chặt lấy, không thể động đậy chút nào, nàng ta ngửa mặt, khàn giọng tru lên, như dã thú than khóc.
"Lương quý phi, sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế chứ?" Lạc Vân Hi lên tiếng nói: "Vốn dĩ, ta cũng không muốn lấy mạng của ngươi, thế nhưng, ngươi lại đi chọc giận ta."
Nếu như hôm nay không loại trừ nàng ta, ngày khác, mình cũng sẽ bị nàng ta loại trừ.
Rốt cục lúc này Lương quý phi mới chú ý tới nàng, nàng ta kinh ngạc kêu lên: "Lạc Vân Hi ư?"
Quân Lan Phong không muốn Lạc Vân Hi cùng người nửa điên như Lương quý phi
này nói nhiều, ngăn cản ánh mắt đỏ như máu của Lương quý phi bắn về phía Lạc Vân Hi, nói: "Hiện tại, ngươi đã biết vì sao bổn vương phải làm như vậy đối với ngươi rồi chứ? Ngươi luôn muốn nghĩ cách để làm hại Hi nhi, so làm hại bổn vương còn đáng chết hơn!"
"Ngươi... hai người các ngươi có quan hệ gì?" Lương quý phi nhìn hai người đứng chung một chỗ, run giọng hỏi.
Lạc Vân Hi cau mày, khóe miệng Quân Lan Phong khẽ nhếch lên: "Nàng là người bản Vương Hỉ yêu."
Con ngươi Lương quý phi kịch liệt co lại, sao lại như vậy? Lạc Vân Hi và Trung Sơn Vương sao? Điều này, điều này sao có thể!
"Ta không tin! Nàng là Lạc Vân Hi!"
Nàng ta vốn không thể tiếp thu sự thực này, hai cái người này vốn không có liên quan gì đến nhau, làm sao lại...
Quân Lan Phong nhấc cao giọng, lập lại lần nữa nói: "Lạc Vân Hi là người
trong lòng ta, không được sao?" Hắn nói, liếc nhìn mắt sắc mặt khác
thường của Lạc Vân Hi, trong lòng lại thả lỏng, rốt cục có thể quang
minh chánh đại nói ra những lời này ngay trước mặt một người khác.
Lương quý phi lắc đầu mạnh mẽ, động tác bây giờ của nàng ta, cũng chỉ chối bỏ ý nghĩ trong đầu. Trung Sơn Vương, nam nhân khiến người không dám vọng
tưởng như vậy, vậy mà lại nói hắn thích Lạc Vân Hi! Là đầu óc nàng ta
hỏng rồi, hay là thế giới này quá giả?
"Lương quý phi, trong mắt
ngươi, ta ước chừng chỉ là một cái phế vật mà thôi!" Lạc Vân Hi nhìn ra ý cảu Lương quý phi, cười lạnh một tiếng nói: "Nhưng ta phải nói cho
ngươi biết, chuyện xảy ra hôm nay, là một tay ta bày kế, ngươi tin
không?"
Nữ tử tuy sửa đổi dung mạo, nhưng con ngươi thanh đạm
kia, lại không tránh không né mà nhìn nàng, dường như nhìn vào sâu trong nội tâm của nàng ta!
Lương quý phi bị ánh mắt tập trung của nàng nhìn tới sợ hãi, nội tâm của nàng ta, từng chút bị đóng băng lại.
Đáng sợ nhất trên thế gian không phải ngươi có một đối thủ mạnh mẽ, mà là
ngươi bị người kia xem thường, người không tầm thường chút nào, bất chợt lắc mình là biến hóa, biến thành kẻ thù của ngươi, thế nhưng vừa ra tay đã trực tiếp công kích chỗ yếu ớt nhất!
Lạc Vân Hi, thực sự quá đáng sợ!
Nàng ta muốn mở miệng nói chuyện, Quân Lan Phong lại nhấc tay, một vật gì đó bay thẳng vào trong miệng nàng ta, rồi đưa tay kéo Lạc Vân Hi qua, nói: "Không nhìn nữa, đi thôi."
Lạc Vân Hi không cố chấp nữa, theo
hắn ra khỏi điện, phía sau, Lương quý phi há to mồm, mí mắt như muốn
rách cả ra, nhưng không phát ra được một tiếng động, cho đến khi ngự Lâm Quân tiến tới, mở lụa trắng trên người nàng ta ra, ánh mắt hung ác,
quấn lụa trắng ở trên cái cổ trắng nõn của nàng ta, kéo căng...