Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Quân Lan Phong rống to một tiếng, Thái tử bị dọa đến phía sau lưng lạnh lẽo.
Quân Lan Phong nhanh chóng tới, kinh ngạc nhìn về phía mặt Lạc Vân Hi, hai dòng nước mắt như mì nước treo ở trên má, cực kỳ điềm đạm đáng yêu, tim không khỏi nhéo một cái, cúi đầu quan sát cổ tay nàng, Lạc Vân Hi đã đưa cánh tay có dấu ra phía sau, yếu ớt nói: "Trung Sơn Vương, lúc ngài dạy ta lễ nghi nói qua, tuyệt đối không thể đắc tội hoàng thất, nên Thái tử định đánh ta, ta cũng không dám trốn."
Thái tử giật mình, cuối cùng hậu tri hậu giác biết Lạc Vân Hi đang làm gì, kẻ ác cáo trạng trước!
"Lạc Vân Hi!" Hắn bật ra từng chữ, nghênh tiếp, lại là ánh mắt rét lạnh của Quân Lan Phong.
Hắn từ nhỏ đã sợ hãi nam nhân tuổi không lớn hơn hắn bao nhiêu này, không chỉ là vì hắn có thể nói chen vào trước mặt phụ hoàng, còn bởi vì thủ đoạn đẫm máu của hắn, thủ đoạn tàn nhẫn đối với kẻ địch không có chút tình cảm nào, cùng với thái độ không nể mặt bất kỳ thế lực nào, tất cả, đều khiến hắn cảm thấy hoảng sợ.
Chẳng qua, có một người như vậy giúp đỡ, Thái tử cảm thấy trọng trách trên vai rõ ràng nhẹ hơn, nhưng hắn, bây giờ không dám đắc tội Trung Sơn Vương.
"Thái tử điện hạ, vừa rồi lời hoàng thượng nói tại nội cung, ngươi cũng quên rồi sao?" Giọng Quân Lan Phong thập phần trầm thấp, đè nén tức giận chưa bao giờ có.
Lạc Phi Dĩnh và Tề Sính Đình đều cảm thấy không khí ngưng lại, giữa hè nóng bức này lại thấy không nóng như vậy, lại không dám chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của Quân Lan Phong.
"Trung Sơn Vương, ngài hiểu lầm." Thái tử bất đắc dĩ lại không còn gì để nói.
"Hiểu lầm sao?" Quân Lan Phong cười đến châm chọc: "Bổn vương đi mời hoàng đế tới xem thử, đến cuối cùng có phải hiểu lầm không?"
Thái tử nghe vậy, khí thế đều chùng xuống, ngẩng đầu hỏi: "Như vậy, bản cung không có bất kỳ quyền lực gì để quản việc của phủ mình sao?"
Quân Lan Phong hừ một tiếng: "Nói vậy, ngươi phải cùng thánh thượng nói, mà không phải đối với ta. Một nhà mà không trị được, làm sao trị được một quốc gia đây? Trị gia giống như trị quốc, dùng vũ lực thô bạo là vô ích."
Nhìn vẻ ủy khuất của Lạc Vân Hi, dù cho trong lòng suy đoán được, Lạc Vân Hi rõ ràng đang làm quá lên, thế nhưng, hắn vẫn không ngừng đau lòng khó chịu được.
Hắn tăng thêm giọng nói bổ sung một câu: "Thái tử nếu như để hết lực chú ý ở trên nữ nhân, vậy cần gì vất vả quan tâm đến quốc gia đại sự nữa?"
Thái tử đành phải liên tiếp gật đầu, một vẻ nghe dạy bảo, nhưng trong lòng, vốn không nhớ tới việc này, hắn lại nghĩ, Lạc Vân Hi, diễn rất tốt!
Phế vật này chính là kẻ nguy hiểm!
Quân Lan Phong nhìn thần thái không yên lòng của Thái tử, không nói gì nữa, mặt hướng về phía Lạc Vân Hi nói: "Đi xem ngự y với ta!"
Lạc Vân Hi trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói: "Được, Đình nhi, chúng ta cùng đi."
Tề Sính Đình đi đến, mặt đầy khó hiểu mà chớp mắt nhìn nàng, Lạc Vân Hi chỉ cười không nói.
Quân Lan Phong cùng hai người ra khỏi cung Càn thanh, một chiếc xe nhỏ lái qua, ba người lên xe nhỏ, đi tới thái y viện.
Một đường không có lời nào để nói, ba người đều im lặng, đến khi Tề Sính Đình khẽ hô một tiếng, Lạc Vân Hi vội hỏ : "Sao vậy?"
"Chân có chút sưng đỏ." Tay phải Tề Sính Đình vẫn đặt ở mắt cá chân bên phải, sờ xuống một chút bất chợt truyền đến nỗi đau như kim châm, khiến nàng ấy hít vào một ngụm khí lạnh, bật thốt lên nói.
Quân Lan Phong liếc chân Tề Sính Đình một cái, mày hơi nhíu, lên tiếng nói: "Chân Tề trắc phi sợ là bị trật, phải nghỉ ngơi, nửa tháng không thể đi đường."
Sắc mặt Tề Sính Đình nhất thời ảm đạm, tuy có ám vệ hộ thân, nhưng đó cũng là hộ vệ bảo vệ tính mạng của nàng, Thái tử cũng là chủ nhân phủ thái tử, hai người tranh chấp, phiêu bạt và thủy ảnh tuyệt đối không thể ra can thiệp.
Quân Lan Phong quét mắt qua Lạc Vân Hi, trong lòng đã biết chuyện.
Khi xe nhỏ dừng lại ở cửa thái y viện, sớm có ngự y biết được Trung Sơn Vương tới, mấy người chờ ở cửa tiếp đón.
Dùng cáng cứu thương nhấc Tề Sính Đình, mấy người đến thiên sảnh trước, nội đường bày ra một cái giường êm còn có cái bàn bầy chút dược liệu, nghe hương thảo dược quen thuộc, Lạc lòng Vân Hi lập tức trấn định lại.
Tề Sính Đình đưuọc đặt lên trên giường mềm, vén váy dài đến chỗ đầu gối, Lạc Vân Hi dùng kéo thật cẩn thận cắt bỏ ống quần của nàng ấy, lộ ra mắt cá chân tuyết trắng, sườn gót chân đều bị sưng đỏ cả lên.
Thái y ở một bên nói: "Vương gia, chân Tề trắc phi là trẹo dẫn đến tổn thương xương cốt, không đáng lo lắm, lão thần kê một đơn thuốc, sau kh về thoa ngoài da và uống thuốc, nghỉ ngơi nửa tháng là tốt rồi."
Trong lòng Lạc Vân Hi đã chửi Thái tử chó má vạn lần, thế này, thật là lợi cho hắn quá rồi! Đau lòng nắm chặt tay Tề Sính Đình, nói: "Mỗi ngày ta đều đến xem ngươi, đợi lát nữa băng bó cho ngươi. Nấu thuốc xong, Lạc Vân Hi ngồi vào bên cạnh để cho Tề Sính Đình dựa vào đầu giường để băng bó vết thương, Quân Lan Phong thì đứng ở bên người nàng nhìn, đương nhiên, hắn ngóng nhìn không phải thương thế trên mắt cá chân kia, mà là dáng vẻ nghiêm túc của Lạc Vân Hi.
Phản ứng đầu tiên của Tề Sính Đình chính là kéo tay áo phải của Lạc Vân Hi, tìm kiếm vết ứ máu trên cổ tay phải của nàng, gấp gáp hỏi: "Thương thế của ngươi sao lại thế này? Không sao chứ?"
Tuy nàng ấy cũng không thấy Thái tử động thủ đối với Lạc Vân Hi, nhưng trên cổ tay nàng bị ngắt ra dấu đỏ, nàng ấy lại không nhìn lầm.
Hai tay Lạc Vân Hi đều cầm đồ, không ngăn cản nàng ấy, chỉ có thể mặc cho Tề Sính Đình vén tay áo lên.
Thế mà, Tề Sính Đình thấy chỉ thấy một đoạn cánh tay nhỏ trắng như ngọc, làm gì dấu đỏ đâu? Nàng ấy ngẩn ra, lập tức kéo ống tay áo bên trái của Lạc Vân Hi lên, cũng thấy sạch sẽ tuyết như trắng.
Hả? Chẳng lẽ là mìn nhìn lầm rồi? Đầu óc Tề Sính Đình mơ hồ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đầu quả tim đều lạnh run lên.
Trung Sơn Vương!
Trong đầu xuất hiện ba chữ này, đầu Tề Sính Đình "oanh" một tiếng, xong! Như vậy xem ra, dấu ấn hồng kia cũng không phải là do bị thương gây nên, không biết Hi nhi dùng cách gì làm ra, mình vốn nên nghĩ tới, quan tâm quá sẽ bị loạn, trong lòng nhất thời rối loạn.
Lạc Vân Hi có chút xấu hổ cười một tiếng, mở mắt ra, lặng lẽ nhìn về phía Quân Lan Phong.
Vốn tưởng rằng, chỉ là lườm trộm một cái mà thôi, không ngờ, người kia cũng đang nhìn thẳng vào nàng, không cẩn thận, liền rơi vào con ngươi mênh mông như biển.
"Băng bó cẩn thận đi!" Quân Lan Phong ném một câu, rồi đi ra khỏi phòng.
"Hi nhi . . ." Mặt Tề Sính Đình đầy lo âu nắm chặt tay Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi cẩn thận băng bó vết thương thay nàng ấy, cười cười an ủi : "Không có chuyện gì đâu, yên tâm đi!"
Ra khỏi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui