Lạc Vân Hi từ từ mở mắt, ánh mắt phức tạp nhìn về hướng Quân Lan Phong, giả bộ trấn định rút tay của mình lại, sửa tóc mai xốc xếch một chút.
"Tỉnh rồi sao?" Mặt Quân Lan Phong cũng có chút nóng, Lạc Vân Hi ngủ say mới tỉnh nhìn rất đáng yêu làm tim hắn nhảy loạn cả lên.
"Ừm, giờ gì rồi?" Lạc Vân Hi theo thói quen hỏi, cúi đầu nhìn xuống, mình là mặc quần áo mà ngủ, lúc này thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy.
Ta cũng không biết." Quân Lan Phong nói rồi đứng dậy, đi đến cửa sổ, kéo cửa sổ ra, nhìn sắc trời một chút.
Thừa lỗ hổng này, Lạc Vân Hi xuống giường, vừa sửa lại quần áo, vừa lười biếng đến một bên cái giá, hai tay ngâm vào trong bồn nước lạnh, rồi rửa mặt.
"Giờ Thân hai khắc." Quân Lan Phong nói, rồi quay đầu, nhìn thấy nữ tử đã xuống giường, khóe mắt nhuộm ý cười hỏi: "Có đói bụng hay không?"
Lạc Vân Hi cúi xuống, gật đầu: "Ngươi không nói, thật sự là không cảm thấy."
Bình thường ở cùng hắn như thế nào cũng có thể, nhưng vừa rồi tỉnh ngủ, nam nhân này lại một mực ở cạnh, khó tránh khỏi nàng có chút xấu hổ.
Quân Lan Phong khẽ mỉm cười, nói: "Vậy ta đi trước, đợi lát nữa đưa đồ ăn đến cho ngươi."
"Ừm."
Quân Lan Phong thấy nàng đáp lại, mắt nhìn mặt nàng mấy vòng lần, mới cảnh giác đảo qua bên ngoài cửa sổ, mau chóng kéo mở song cửa, mũi chân khẽ nhón, dáng người nhảy ra ngoài không tạo ra một tiếng động nào.
Lúc này Lạc Vân Hi mới gọi Xuân Liễu Tiến đến, sau khi rửa mặt, hai tay Tiểu Ngôn mỗi bên cầm một hộp cơm, chạy thật nhanh vào sân, kêu : "Xuân Liễu cô nương!"
Hạ Đào ở bên trong nghiêng người qua, hỏi: "Chuyện gì đó?"
Tiểu Ngôn thấy là nàng ta, không tình nguyện nói: "Bên ngoài có người đưa hộp cơm đến cho tiểu thư. "
Hạ Đào đang định nói, trong phòng truyền ra giọng của Xuân Liễu: "Mang vào đi."
Tốc độ của Quân Lan Phong rất nhanh, Lạc Vân Hi nhìn bốn món ăn trên bàn, thịt xào tiêu, trứng chiên cà chua, đậu cô ve xào, còn có cá diếc kho giềng nàng thích ăn, có rau có thịt, thức ăn ít mà ngon, khẩu vị của nàng thoáng cái liền dâng lên, vừa bưng cơm lên, Xuân Liễu nghi ngờ nói: "Tiểu thư , nơi này còn có tờ giấy."
Nàng ấy đưa cho Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi mở ra xem, trên giấy viết vài chữ rồng bay phượng múa: "Ăn từ từ thôi, cẩn thận dạ dày."
Kiểu chữ khí thế phóng khoáng, nhìn đã biết là phong cách của nam nhân kia, thấy chữ như người, tâm tình Lạc Vân Hi nhất thời có cảm giác khó chịu, vò tờ giấy thành cục, nhàn nhạt dặn dò Xuân Liễu: "Ngươi đi xuống đi."
Dùng bữa xong, Lạc Vân Hi để Xuân Liễu thu thập đồ ăn, đưa khối băng trong chậu bình thường đặt ở gian ngoài tiến vào, lúc này Xuân Liễu rõ ràng, người đưa cơm và đưa khối băng, cùng là người, nàng ấy không khỏi nghĩ, rốt cuộc đây là công tử nhà nào, để tiểu thư trong lòng như vậy chớ?
Trong lòng hiếu kỳ do tiểu thư cảm thấy cao hứng.
Lạc Vân Hi tản bộ trong sân, để hỗ trợ tiêu hóa, Tiểu Ngôn lại chạy vào, lần này trực tiếp nói với Lạc Vân Hi: "Tiểu thư, bên ngoài có nha đầu muốn gặp ngươi, chẳng qua ta chưa từng thấy nàng ấy trong phủ, hỏi nàng cũng không nói là ở viện nào."
"Cho nàng vào đi." Trên mặt Lạc Vân Hi không hề kinh ngạc.
Một nữ tử áo xám cúi đầu vào, Lạc Vân Hi chớp mắt nhận ra, đây đúng là thị nữ hôm nay đưa đại lễ trên đại điện, chẳng qua là đổi một bộ quần áo mà thôi.
Nữ tử đi tới trước mặt nàng, hai chân gập lại, quỳ xuống.
Lạc Vân Hi để mặc nàng ta hành lễ, mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đảo qua mấy người khác trong viện, Tiểu Ngôn cơn giật mình không phản ứng kịp, đã bị Xuân Liễu lôi kéo, nàng ấy mới vội vàng rời khỏi viện.
"Tiểu Bích, ta chờ ngươi đã lâu." Nàng hé mở môi đỏ mọng, bình tĩnh mở miệng.
Tiểu Bích kinh ngạc ngẩng đầu, đưa tay, xé mặt nạ người da xuống, lộ ra một gương mặt tương đối xinh đẹp, không tin hỏi: "Tiểu thư làm sao biết là ta?"
Đây là mặt nạ da người mới nhất, rất tinh tế, mà khuôn mặt dưới mặt nạ, cũng là chân dung khuôn mặt thật của nàng ta.
Lạc Vân Hi không giấu suy đoán của mình: "Một người ngụy trang cho dù tốt đến đâu, đều sẽ có sơ hở. Nếu như người bị Lạc Tử Tục sai bảo, hắn sẽ tuyệt đối không đưa Tằng Thủy Tiên đến cung Càn thanh, đây chính là chuyện không may mắn đối với Lạc Phi Dĩnh, người làm loại việc này, hơn nửa là có mục đích, không phải kẻ địch cảu Tằng Thủy Tiên, chính là giúp ta hả giận. Mà lúc này, ngươi cũng nên đến đây, độc dược cũng sắp phát tác."
Từ trong thâm tâm Tiểu Bích tán thưởng nói: "Tiểu thư đúng là tiểu thư, mất ký ức cũng vẫn thông minh như vậy!"
Lạc Vân Hi cười lạnh một tiếng: "Thông minh? Thông minh còn bị ngươi trêu đùa đến xoay tròn sao?"
Thân mình Tiểu Bích run lên, cúi gập người xuống: "Tiểu thư, ta bất đắc dĩ bị ép buộc, U tỷ giữ đệ đệ của ta áp chế ta, ta không còn cách nào mới làm như vậy, dù chết, cũng không đáng được tiểu thư tha thứ!"
"Đệ đệ ngươi sao?" Lạc Vân Hi hỏi.
"Lần này trở lại ta đã chiếm được lòng tin của U tỷ, đã âm thầm đưa đệ đệ đến nơi an toàn, thay đổi mặt nạ, về Lạc phủ tìm tiểu thư, hai người mặc áo đen theo dõi tiểu thư kia, ta luôn đi theo, thấy hết chuyện này trong mắt, liền mang Tằng Thủy Tiên đến, ném nàng ta trên đại điện, dùng cái này bồi tội với tiểu thư!"
Lạc Vân Hi thâm sâu nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói: "Tâm ý của ngươi, ta đã hiểu."
Tay phải hơi gảy, một viên thuốc màu vàng dược trực tiếp bắn về hướng Tiểu Bích, mắt Tiểu Bích sáng lên, nhanh tay tiếp được, giọng Lạc Vân Hi không chứa chút nhiệt độ nào: "Thế nhưng, cũng không đủ để tin ngươi. Giải dược này, có thể giải được độc trong một tháng."
Tiểu Bích cảm động đến rơi nước mắt dập đầu: "Cảm ơn tiểu thư, tạ cảm ơn tiểu thư!"
Lạc Vân Hi xoay người lại, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng biết dược tính trong độc dược của ta, trên đời không có thuốc nào chữa được, trạng thái chết sẽ vô cùng đáng sợ, nếu như muốn sống khỏe mạnh, liền thu lại những tâm tư đen tối của ngươi lại đi! Còn có, ở đây ta không cần ngươi, một tháng sau tới tìm ta."
Tiểu Bích khóc nói: "Ta đồng ý làm việc cho tiểu thư!"
"Nếu như ngươi thật sự đồng ý làm việc cho ta." Thái độ của Lạc Vân Hi mềm xuống, nói: "Về Thần lâu, làm mật thám của ta, ta có chuyện, sẽ tự nghĩ cách liên hệ với ngươi."
Tiểu Bích có chút không dám, ấp a ấp úng, Lạc Vân Hi quay đầu lại, nghiêm khắc liếc nhìn nàng ta, nàng ta lập tức đáp: "Dạ, vâng thưa tiểu thư, Tiểu Bích đồng ý!"
Nàng ta nhét giải dược vào trong miệng, đứng dậy, cáo từ rời đi.
Nàng ta đi đã xa, bọn người Xuân Liễu mới vào viện, Tiểu Bích không còn dùng dung mạo trước đây, các nàng tất nhiên sẽ không biết được.
***
Buổi chiều, Lạc Vân Hi ngủ hơi muộn, thắp đèn lên, dựa giường xem sách thuốc.
Muốn làm một đại phu thực thụ, nàng chỉ cần xem sách thuốc đã có trong ký ức là đủ, nhưng những ký ức ấy chung quy không thuộc về nàng, nàng còn phải làm một số nghiên cứu thuộc về mình.
Ngoài cửa sổ, đêm hè yên tĩnh, tiếng kêu của ếch trong hồ sen của Lạc phủ truyền tới, vô cùng du dương.
Một bóng dáng mau đen hiện lên trên giấy dán cửa sổ, Lạc Vân Hi cảnh giác ngẩng đầu, quát lên: "Ai?"
Song cửa sổ nhúc nhích một chút, bóng dáng màu đen nhảy vào, Lạc Vân Hi