Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư

Lạc Vân Hi ra khỏi phòng khách của Nhan phủ, ánh mặt trời sáng rực rỡ chiếu xuống, lòng dạ lập tức sáng sủa hẳn.
Lạc Băng Linh ơi Lạc Băng Linh, ngươi muốn đâm đầu vào tường, vậy thì đâm đi! Chuyện hôn nhân là chuyện cả đời, biết rõ là một nam nhân xấu xa, ngươi còn muốn gả cho hắn, đúng là nần nên tự trách mình quản việc không đâu, thật là không còn gì để nói!
"Hi nhi!" Quân Lan Phong nhìn thấy xung quanh không có người, khẽ gọi một tiếng, bước lên vài bước, ngăn cản đường đi của nàng.
"Thì ra là Trung Sơn Vương." Lạc Vân Hi ngẩn ra, nhẹ nhàng cười nói: "Vương gia, thân thể vị hôn thê của ngươi như thế nào rồi? Ta rất quan tâm việc này đấy!"
Sắc mặt Quân Lan Phong tối sầm lại, trong ánh mắt xẹt qua sự thống khổ: "Đừng nói với ta như vậy được không?"
Hắn thật sự thích nàng nắm tay hắn ngủ ngày hôm qua, ăn sạch sẽ món ăn hắn đưa tới, mà không phải nàng mở miệng là kêu một tiếng "Trung Sơn Vương" này.
Lông mày Lạc Vân Hi nhướn lên, lắc đầu nói: "Ta hỏi thật đó, Đỗ tiểu thư có thể xuống giường rồi sao?"
"Có thể." Quân Lan Phong trả lời nàng ngắn gọn một chữ, trông thấy ánh mắt xa cách của Lạc Vân Hi, liền vội vàng giải thích: "Ta chỉ tiện đường tới đây, đi qua Nhan phủ, không vào chào hỏi thì có chút kỳ cục, tốt xấu gì, nàng ta cũng là biểu muội của ta."
Nụ cười trên mặt Lạc Vân Hi phai nhạt: "Ngươi đang giải thích cái gì cho ta vậy?"
"Ta sợ ngươi hiểu lầm."
"Các ngươi có hôn ước, ta sao có thể hiểu lầm đây? Mà ở đây, cũng không có chuyện của ta." Lạc Vân Hi nói rồi quay lưng bước đi.
Mới đi có một bước, cánh tay đã bị nam nhân bắt được, kéo thẳng vào trong ngực, Quân Lan Phong thấp giọng lẩm bẩm: "Hi nhi, ta không thành hôn cùng nàng ta, ngươi chờ ta."
"Phá hoại tình cảm của người khác, ta không làm được." Lạc Vân Hi thấy vậy nên thân thể cứng ngắc.
"Thế nhưng, ngươi đã phá hủy rồi!" Quân Lan Phong cắn răng nghiến lợi ghé vào lỗ tai nàng nói, hơi ấm phả vào tê rần vành tai nàng.
Dường như Quân Lan Phong nhớ ra cái gì đó, ngậm vành tai của nàng, cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng.
Lạc Vân Hi chợt cảm thấy một luồng điện từ bên tai truyền đến, trước mắt choáng váng, nửa người đều tê dại, ở đó là nơi mẫn cảm của nàng!
Đang vừa thẹn vừa sắp phát cáu, Quân Lan Phong đã cười nói: "Hi nhi, ngươi đã phá hủy hôn nhân của ta rồi, phải làm sao đây?"
Lạc Vân Hi nghe giọng tà mị của hắn, tức đến đánh vào một chỗ, nổi giận mắng: "Chính là do ngươi thay lòng đổi dạ còn có thể trách ai đây?"
"Ta đâu có thay lòng đổi dạ, tim đã sớm bị ngươi mê hoặc rồi mà." Mặt Quân Lan Phong đầy vẻ ủ dột, hai tay nắm chặt thân mình đang không ngừng run của Lạc Vân Hi, lưỡi dài si mê liếm, chơi đùa trên vành tai trắng nõn của nàng, từng chút vị ngọt thấm thẳng vào tim hắn.
Lạc Vân Hi muốn đẩy hắn ra, nhưng nam lại tăng lực liếm láp, làm nàng suýt nữa không đứng vững được, Quân Lan Phong thỏa mãn ôm nàng, mút vào vành tại nàng, mặt đỏ như say rượu, lẩm bẩm nói: "Đều là do ngươi, trái tim của ta đã bị ngươi câu đi, ngươi phải chịu trách nhiệm."
"Đó là bản thân ngươi lăng, trước kia thích Đỗ Tình Yên . . . "
"Ta không thích nàng ta! Ta chưa từng thích ai." Quân Lan Phong vội vàng sửa lại lời nàng: "Chỉ có ngươi, làm ta muốn ngừng mà không được."
"Ta sẽ không bị ngươi dụ dỗ đâu!" Lạc Vân Hi vươn chân ra, đạp trên chân phải hắn.
Quân Lan Phong hừ nhẹ một tiếng, cũng không buông tay, hôn càng thêm manh liệt hơn: "Là ta cam tâm tình nguyện bị ngươi mê hoặc, thích thân mật như vậy với ngươi, Hi nhi . . . "
"Có người!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Vân Hi đỏ bừng.
Quân Lan Phong biết rõ không có người đi tới, thấy nàng liều mạng vùng vẫy, cuối cùng cũng lưu luyến không rời mà thả nàng ra, hôn "chụt" một cái trên cổ nàng, mới cảm giác hài lòng.
"Bốp!" Lạc Vân Hi một cái tát vào gò má hắn, lôi kéo cổ áo, coi như là che chắn dấu hôn kia, căm hận nói: "Ngươi, đồ vô sỉ này!"
Quân Lan Phong không tránh né, nhìn nàng thật sâu, trong lòng có chút bất an, thấp giọng nói: "Được rồi, ta sai lầm rồi, lần sau không như vậy nữa."
Nói rồi liếm môi, mùi vị ngon vô hạn còn du lại trên miệng hắn, thế nhưng, lại không muốn để Hi nhi lúng túng, hắn bất đắc dĩ ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng.
Lạc Vân Hi quay đầu rời đi, vội vã rời đi.
Quân Lan Phong hít sâu một hơi, nhìn về hướng nàng rời đi.
Lạc Vân Hi trở lại Lạc phủ, đóng cửa để nghiên cứu sách dược, không muốn lại bị chuyện bên ngoài quấy rầy. Hôn sự của Lạc Băng Linh và Nhan Trình định vào tháng chạp, mà đại hôn của Lạc Phi Dĩnh và Đoan Mộc Triết lại không có tin tức gì, trong cung chậm chạp không nói gì, Lạc gia lo lắng, nhưng cũng không hỏi ra nguyên nhân.
Lạc Phi Dĩnh hoài nghi vì mình bị xấu mặt trong cung yến, nên hoàng thất có chút kiêng kỵ.
Nàng ta càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng rất buồn bực, lại phải dùng tới mười hai phần tinh thần để ứng phó Đoan Mộc Triết. May mà Đoan Mộc Triết đến Lạc phủ rất thường xuyên, đối xử với nàng ta cũng không thay đổi bao nhiêu, bởi vậy trong lòng Lạc Phi Dĩnh càng căm hận Lạc Vân Hi hơn.
Nếu như không phải Lạc Vân Hi chủ động quyến rũ, Đoan Mộc Triết sao còn băn khoăn về tiểu tiện nhân kia chứ? Cho nên, nàng ta càng muốn Lạc Vân Hi chết, chỉ tiếc, từ sau ngày đó Lạc Vân Hi vẫn đóng cửa không ra ngoài, khổ nỗi nàng ta không tìm được cơ hội, Lạc Tử Tục về Dư Hàng đọc sách, bên cạnh càng không có ai cùn bày mưu tính kế.
Quân Lan Phong điều tra được chuyện Tằng Thủy Tiên có liên quan tới Lạc Tử Tục, cũng biết mục đích của hắn vốn là Lạc Vân Hi, âm thầm phái mấy ám vệ luôn tập


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui