Lạc Vân Hi nói, giống như đã đánh thức Đỗ Tình Yên, ánh mắt nàng ta khẽ nhúc nhích, con ngươi sâu thẳm lưu động ánh sáng phức tạp, nàng ta khẽ mỉm cười, hai gò má hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm sáng sủa.
"Đa tạ Lạc tiểu thư quan tâm ta, chỉ là nhiều năm như vậy cứ phải ở trong phòng, không thấy ánh mặt trời, ngươi không hiểu được ta muốn ra ngoài như thế nào đâu." Nàng ta nói, rồi thở dài xa xăm.
Lạc Vân Hi không đáp lời nàng ta nữa.
Đỗ Tình Yên lại cảm thấy rất hứng thú với nàng, nói: "Trước đây đã đã nghe tên Lạc tiểu thư, chẳng qua hôm nay gặp mặt, cũng thấy khác hẳn với tin đồn, ta rất thích."
Lạc Vân Hi cười, vẫn không nói tiếp.
Rõ ràng Nhan Dung Kiều không vui khi thấy thái độ của nàng như vậy, hừ lạnh một tiếng: "Yên nhi, miệng Lạc tiểu thư rất lợi hại đó." Câu nói đầy vẻ châm chọc.
Đỗ Tình Yên vội nói: "Nương, chẳng phải là do chuyện của tiểu biểu ca sao? Vốn dĩ là tiểu biểu ca không đúng, Lạc tiểu thư mới vì muội muội mà giữ gìn lẽ phải, ta cảm thấy rất kính phục, hơn nữa hiện tại đều là người một nhà, đừng nói xa lạ như vậy."
Nàng ta vội vã giải vây cho Lạc Vân Hi, trong lòng Lạc Phi Dĩnh ngồi bên cạnh cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Với thân phận của Đỗ Tình Yên, cần gì phải giao hảo với Lạc Vân Hi? Nàng ta mới là tiểu thư con vợ cả của Lạc gia, lại bị coi như không khí! Trong lòng dâng lên vô số oán hận, mà món nợ này, đều tính trên đầu Lạc Vân Hi!
Nhan Dung Kiều nghe nữ nhi nói, không tỏ rõ ý kiến, nhưng vì thân thể của nữ nhi, nàng ta vẫn nhịn xuống không nói tiếp nữa.
Đỗ Tình Yên cười đứng dậy: "Nương, ngươi cùng Lạc đại nhân và Lạc phu nhân nói chuyện phiếm đi, ta mời Lạc tiểu thư tới hậu viện thưởng thức trà."
Nàng ta để thị nữ đỡ, đi tới trước mặt Lạc Vân Hi thì dừng lại: "Lạc tiểu thư, được không?"
Mấy người Nhan Dung Kiều và Lạc Kính Văn đều nhìn về Lạc Vân Hi, Lạc Vân Hi không tiện cự tuyệt, đành đứng lên, cười nhạt nói: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
Một đoàn người ra khỏi phòng khách, dọc theo con đường, đi về hướng chủ viện Đỗ Tình Yên ở.
Mấy ngày trước vừa có tuyết rơi xuống, tuyết đọng trong sân rất dầy còn chưa tan hết, đường mòn được quét liên tục, nhưng tuyết trên những cành cây to vẫn không ngừng đổ xuống rào rào, tuyết vụn theo gió bay phấp phới, rất là rung động lòng người.
"Lạc tiểu thư thường làm gì nhiều vậy?" Đỗ Tình Yên một mặt đi, một mặt nhẹ giọng hỏi.
"Ta chỉ ăn cơm và ngủ, những chuyện khác, đều không làm mấy." Lạc Vân Hi nghiêm trang đáp.
Đỗ Tình Yên cười "xì" một tiếng, nói: "Ăn cơm cũng là một loại bản lĩnh, ta nằm ở trên giường bệnh vài năm, có lúc cơm cũng ăn được chút nào."
Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng, nghĩ thầm, từ ngoài nhìn vào, ngược lại Đỗ Tình Yên này cũng là một người đẹp, chỉ là không biết bên ngoài và bên trong có giống nhau hay không thôi.
Giọng Đỗ Tình Yên chuyển thành bi thương: "Ta từ con cưng của trời mà trở thành bệnh nhân trên giường bệnh, mất đi rất nhiều, may mà, gia tộc không vứt bỏ ta, lại toàn tâm toàn ý yêu thương ta, để ta trưởng thành đến nay."
"Hai nhà Nhan Đỗ, thực sự hết sức quan tâm tình huống thân thể của Đỗ tiểu thư " Lạc Vân Hi nói ra cái nhìn của mình.
Đỗ Tình Yên gật đầu: "Cữu cữu, ông ngoại đều tận tâm tận lực đối với ta, biểu ca, hắn cũng cũng vì chuyện của ta mà chạy ngược chạy xuôi, ta tuy bệnh, nhưng cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc."
Nàng ta nói xong, chớp mắt nhìn Lạc Vân Hi, tựa như chợt nhớ tới điều gì cười: "Biểu ca, chính là Trung Sơn Vương."
Nhắc tới cái tên này, khuôn mặt nhỏ của nàng ta không tự chủ được nổi lên hai rặng mây hồng.
Trong lòng Lạc Vân Hi như bị một khối đá lớn chặn, Đỗ Tình Yên muốn gặp nàng, mục đích sợ rằn không phải chỉ đơn thuần như vậy. Từ việc nàng ta nói ra những lời ấy, có thể thấy, lần này là thăm dò.
Chẳng qua, nàng ăn ngay, nói thẳng, cũng không sợ cái gì, lúc này nở nụ cười như trước, nói: "Đỗ tiểu thư phúc phận thâm hậu, có quý nhân phì hộ, tương lai, chắc chắn cũng sẽ rất tốt đẹp."
Đỗ Tình Yên cười nhẹ nói: "Tương lai thì ta cũng không biết, nữ nhân, cuối cùng đều phải rời khỏi nhà, gả cho người khác, mà nam nhân, thông thường cũng đều là tam thê tứ thiếp, không thể chỉ có một người, vậy thì còn có được bao nhiêu hạnh phúc đây!"
Nàng ta che miệng, ho nhẹ vài tiếng, nhìn cành quỳnh ngọc trước mắt, giọng nói cũng phai nhạt vài phần: "Tuy biểu ca từng nói, cũng không muốn nạp thiếp, nhưng với thân phận của hắn, sao ngăn cản được những nữ tử như thiêu thân lao đầu vào lửa đây?"
Nàng ta nói, cười mà buồn man mác, sắc mặt có chút nhợt nhạt đáng sợ, từ trong tay áo móc ra khăn trắng đặt ở trước môi, ho một tiếng, lấy ra khăn, trên chiếc khăn trắng sạch sẽ có thêm chút tơ máu.
Lạc Vân Hi nhíu mày nói: "Đừng nghĩ nhiều như thế, mau về viện nghỉ ngơi đi!"
Bị ốm thế này, đúng là chịu tội.
"Ừm." Đỗ Tình Yên trả lời một tiếng, hai người bước nhanh hơn, đi về hướng phía trước viện, Đỗ Tình Yên ở không xa, cho nên nàng ta lựa chọn đi bộ.
"A!"
Đột nhiên, Lạc Vân Hi chỉ nghe phía sau có một tiếng thét kinh hãi, nàng lập tức quay đầu, đã nhìn thấy chân phải Đỗ Tình Yên đạp lên một miếng băng mỏng, trực tiếp té xuống, nàng theo bản năng vươn tay phải ra, nhanh như chớp kéo lại, nắm chặt cánh tay trái Đỗ Tình Yên, dùng lực nhấc lên, vậy mà thấy hoa mắt, Đỗ Tình Yên vẫn ngã ngồi xuống mặt đất.
"Tiểu thư!" Mấy thị nữ đi theo phía xa