Đoan Mộc Triết đang tập trung tinh thần nhìn kỹ Hỏa Long, ánh mắt bỗng nhiên hơi động, cảm nhận được một tầm mắt quen thuộc, vẻn vẹn trong nháy mắt, hắn cũng có thể nhạy bén cảm nhận được.
Đảo mắt nhìn tới, chớp mắt, đã thấy Lạc Vân Hi đứng trong đám người trước mặt.
Ánh mắt Lạc Vân Hi cũng không lập tức tránh né, mà là đối mặt nhìn hắn một cái, mới hờ hững dời đi chỗ khác.
Đoan Mộc Triết có chút ngơ ngác, Hi nhi . . .
Mới trước đây, bọn hắn từng kết bạn chuồn ra khỏi cung, chỉ vì đầu đường tết Nguyên Tiêu ở Dạ Đô đủ mọi loại đèn nhiều màu sắc, cùng với đèn đuốc chói mắt, là đủ loại đồ chơi làm bằng đường do ông lão tóc bạc bán.
Hiện nay, bọn hắn lớn lên càng có nhiều tự do, có thể tùy tâm đi chỗ muốn đi, nhưng hắn, lại không thể đi cùng nàng, nữ nhân đứng bên cạnh hắn, cũng chẳng phải nàng.
Trong lòng dâng lên nỗi chua xót không tên, thần sắc Đoan Mộc Triết hoảng hốt.
Đột nhiên, thiếu nữ đối diện bị một thân mình quen thuộc đến nhức mắt chặn lại, cả người Đoan Mộc Triết run lên, không thể tin được mà trừng to mắt.
Đoan Mộc Ly mặc áo bào trắng, tư thế oai hùng bừng bừng không biết từ đâu lẻn đến bên người Lạc Vân Hi, hơi cong eo, nói nhỏ bên tai nữ tử, dung mạo vui vẻ, chỉ là một cái quay mặt đã tuấn mỹ vô cùng, dưới ngọn lửa ánh mắt nhấp nháy cực kỳ mơ hồ.
Vậy mà Đoan Mộc Ly lại đi cùng Hi nhi tới đây sao?
Tim Đoan Mộc Triết trong phút chốc trầm vào đáy vực, một mảnh lạnh lẽo.
Quan hệ của Hi nhi và Đoan Mộc Ly, mỗi ngày một tốt, nhưng nàng có biết hay không, hắn là nam nhân nàng đã từng căm hận nhất, muốn đối phương chết nhất không phải sao?
Đoan Mộc Triết không khỏi cười khổ, cuocj đời này rốt cuộc là làm sao vậy?
Đoan Mộc Ly mở rộng lòng bàn tay tay phải, hì hì cười nói: "Vân Vân, ta vừa đi một vòng, nhổ trộm được ba sợi râu rồng, nghe nói vật này để ở đầu giường sẽ tránh ma quỷ đến, ngươi cầm đi."
Lạc Vân Hi vỗ trán không nói gì, nàng thích náo nhiệt, cũng không nghĩ đến Đoan Mộc Ly so với nàng còn có thể tham gia trò vui hơn, tẻ nhạt đến đi rút râu rồng của người ta, còn tin cái này.
Nghĩ thì nghĩ, nàng không đành lòng đả kích việc Đoan Mộc Ly nhiệt tình, trịnh trọng nhận lấy, nói: "Không xem nữa, chúng ta đi nơi khác thôi, đừng bỏ lỡ phong cảnh đẹp mắt."
Đoan Mộc Ly không một tiếng động liếc mắt nhìn về hướng Đoan Mộc Triết cùng Lạc Phi Dĩnh một cái, miệng cười nói: "Được, đi, chen ra ngoài!"
Sắc mặt Đoan Mộc Triết đen tối, nhìn Hỏa Long, tâm rối bời, cho nên cũng không chú ý tới Lạc Phi Dĩnh bên cạnh có chút kỳ lạ.
Mặt nhỏ nhắn của nàng ta nhợt nhạt, nắm chặt khăn hoa lan cầm tay trong, dùng sức, cho nên đốt ngón tay trắng bệch, trong con ngươi dấy lên ngọn lửa oán hận.
Vốn dĩ, lúc đi ra ngoài trong lòng vui vẻ lắm, giờ khắc này, hứng thú của nàng ta, đều bị hai người vừa mới xuất hiện khuấy đảo hết rồi.
Trong biển người, Lạc Vân Hi đi theo Đoan Mộc Ly, dạo qua mấy con phố nổi danh nhất Dạ Đô, cả đường đều có thể thưởng thức đèn đuốc tinh xảo đẹp mắt, Đoan Mộc Ly mua một cái đèn lồng giấy hình con bướm đưa cho Lạc Vân Hi, cũng không đáng giá, nhưng thủ công cực kỳ tinh xảo, Lạc Vân Hi nhìn đã đã yêu.
Quà không phải ở giá trị, mà ở tấm lòng.
Đoan Mộc Ly thấy nàng yêu thích đồ chơi nhỏ, cả đường không ngừng mua, đến khi hai người không cầm được mới thôi, Lạc Vân Hi rất hài lòng, hai người vừa nói vừa cười đi cửa sông Tam Dương.
Trên mặt sông Tam Dương, trôi nổi vô số đèn hoa đăng, có hoa sen, hoa đào, hoa mai đủ loại hoa, trong lúc nhất thời, mặt nước trong trẻo nở đầy những đóa hoa rực rỡ, ánh sáng rực rỡ bón phía, đẹp không sao tả xiết.
Vì hai người bọn hắn nhìn đèn rồng, mua hoa đăng, xem tạp kỹ, nên tốc độ rất chậm, đã bỏ lỡ cảnh Đế hậu cùng thả đèn hoa, cảnh tượng cầu phúc cho Thiên Dạ.
Vô số đen trên sông thuận theo tốc độ dòng chảy nước sông mà trôi xa, một chiếc thuyền hai tầng xa hoa từ gầm cầu bơi ra, thân thuyền điêu khắc hoa văn cửu thiên phi tiên, sóng nuocs đạp dềnh, 27 chiếc đèn lồng ở trên thuyền chiếu rọi xuống cực kỳ hấp dẫn.
Lạc Vân Hi biết, thuyền này là của hoàng gia, hoàng gia có không ít thuyền lớn, lần trước ở hồ sen đã từng thấy mấy chiếc.
Quả nhiên, Đoan Mộc Ly thấp giọng nói: "Thấy du thuyền, Vân Vân, ta sợ là phải đi một chuyến."
Lạc Vân Hi gật đầu: "Ngươi đi thôi, miễn cho hoàng thượng muốn tìm ngươi lại không thấy."
"Ngươi đi chung với ta." Đoan Mộc Ly lôi kéo ống tay áo của nàng, không giải thích, dắt nàng, trực tiếp đi về hướng bờ sông.
Chờ lúc hai người đi tới, trên sông đã nhiều hơn không ít hình thuyền vừa và nhỏ, các quý phụ triều thần, có người theo Đế hậu chơi đùa trên thuyền lớn, có người đi thuyền nhỏ nhà mình, không xa không gần theo sát ở phía sau, Lạc Vân Hi thấy phụ thân Lạc Kính Văn cùng Đại phu nhân lên thuyền lớn, cho nên vừa lên thuyền, nàng liền có ý đi hướng ngược lại với bọn hắn.
Tối nay ra ngoài chơi, cũng không muốn bị một số người không quan trọng phá hủy tâm trạng.
Đoan Mộc Ly thuận theo nàng, từ sau cửa hông vào khoang, liếc nhìn đèn lầu hai sáng lên, hắn khẽ cười, nói: "Vân Vân tự mình chơi, cẩn thận đừng để rơi vào