Quân Lan Phong bình tĩnh nhìn nàng, đuôi lông mày khẽ giương lên, hỏi ngược lại nàng: "Ngươi nghĩ sao? Ngươi cho là việc kia tính là gì?"
Đôi mắt đen bóng của Lạc Vân Hi nhìn về phía hắn, lạnh giọng nói: "Nếu như lần sau Vương gia còn xem nhẹ lời của ta, ta không ngại cùng ngươi đồng quy vu tận đâu!" (đại khái là liều chết ý)
Nàng vung mạnh cổ tay lên, Tuyết Cẩm như trắng như một dải ánh sáng trắng hiện lên trong không trung, lại nhanh chóng bị thu trở lại.
Quân Lan Phong thấy vẻ mặt nàng là thật, không khỏi buồn bực nói: "Không bằng ngươi giết ta luôn bây giờ đi! "
Hắn nói, bước đi như bay, đi thẳng đến trước mặt Lạc Vân Hi, ngăn cản nàng ra ngõ hẻm, sắc mặt lạnh như băng: "Ngươi thẳng thắn lấy mạng của ta đi, cũng tốt hơn thống khổ như bây giờ!"
"Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?" Lạc Vân Hi vung Tuyết Cẩm ra, tiếng gió sắc bén đánh thẳng vào mặt nam nhân.
Quân Lan Phong nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, vô lực ngẩng mặt lên, nhìn về phía bầu trời.
Thế mà, tiếng gió lại rút lui, cổ tay phải Lạc Vân Hi khẽ chuyển, một đầu khác của Tuyết Cẩm "xoạt" một cái đảo qua bức tường bên cạnh, sau tiếng nứt vang lên, gạch đá ầm ầm rơi xuống.
Quân Lan Phong mở mắt, cúi đầu, quét mắt nhìn mặt đất bừa bãi, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía Lạc Vân Hi.
"Ngươi thống khổ, thì ta không thống khổ sao?" Lạc Vân Hi hung hăng đá một cái về phía viên gạch bên chân, theo tiếng mảnh gạch nát, nàng cũng không hèm quay đầu lại chạy tới cuối hẻm, leo tường, nhảy ra, động tác liên tục lưu loát.
Sắc mặt Quân Lan Phong cứng ngắc, thân hình căng thẳng, tay nắm chặt lại.
Gió lạnh, mãnh liệt thổi đến, dường như muốn xé người thành mảnh nhỏ, hắn kéo từng bước chân nặng nề rời khỏi con hẻm.
Lạc Vân Hi ra khỏi hẻm nhỏ, đầu đường không có một bóng người, tâm tình nàng chán nản, cất bước đi không có mục đích trên đường, trong lúc vô tình, đã đến phủ thái tử.
Bỏ hết cảm xúc đi, nàng ẩn vào cửa sau, đến xem Tề Sính Đình có bị thương hay không.
Quả nhiên như Quân Lan Phong từng nói, Thái tử không dám động đến nàng ấy, một chút bị thương cũng không có, tâm tình Lạc Vân Hi mới tính khá hơn một chút.
Một đêm yên tĩnh, ngày thứ hai, Lạc Vân Hi bám giường không dậy, chỉ vì tối hôm qua không tài nào ngủ được, sáng sớm mới hơi buồn ngủ, liền nhắm hai vành mắt đen ngủ bù.
"Không xong rồi, Xuân Liễu tỷ tỷ, phát sinh chuyện lớn rồi!" Trong viện, vang lên tiếng nói nóng vội, gấp gáp của Tiểu Ngôn.
"Im miệng! Tiểu thư còn đang ngủ!" Xuân Liễu không vui khiển trách, giọng nói của nàng ấy rất nhẹ, nhưng Lạc Vân Hi vẫn nghe rõ.
Tiểu Ngôn cũng vội vàng hạ thấp giọng, hoảng loạn nói: "Ta không biết, bình thường giờ này tiểu thư đã dậy rồi mà."
"Chúng ta đi ra bên ngoài nói." Xuân Liễu vừa nói xong câu này, Lạc Vân Hi ở trong phòng kêu lên: "Hỏi nàng ấy có chuyện gì đó."
Xuân Liễu hung ác trợn mắt nhìn Tiểu Ngôn một cái: "Nhìn xem ngươi làm tiểu thư thức rồi đó. Nói mau đi!"
Tiểu Ngôn vâng dạ một hồi, nói chuyện mình vừa nghe được: "Tứ di nương chết rồi!"
"Cái gì?" Xuân Liễu ngẩn ra.
Lạc Vân Hi lại không buồn ngủ, từ trên giường đứng lên, kêu lên: "Lấy nước tới để ta rửa mặt!"
Dùng hết đồ ăn sáng đơn giản, Lạc Vân Hi vung Xuân Liễu tới phòng khách, Lạc Kính Văn và Đại phu nhân đang trong phòng nói chuyện lo hậu sự cho Tứ di nương, mà Tam di nương và Ngũ di nương lại ngồi ở bàn nhỏ nghe.
Lạc Vân Hi quét qua một vòng, không hề thấy Đại di nương. Xem ra gần đây nàng ta thực sự chép kinh ở Phật đường, không quan tâm thế sự, ngẫm lại cũng có chút đáng thương, nàng ta sinh ra một nhi tử có thân phận tôn quý, sau khi lớn lên cũng lại không nhận nàng ta, một lòng hướng về đại phòng, buồn bực cũng là chuyện bình thường.
"Hi nhi." Mặt Tam di nương đầy vui vẻ, cũng không dám biểu hiện quá mức, kêu một tiếng liền thu lại nụ cười.
"Di nương, Ngũ di nương." Lạc Vân Hi kêu một tiếng.
Ngũ di nương nhìn nàng một cái, khóe miệng nhếch lên ý cười dịu dàng mỹ lệ.
Lạc Vân Hi cũng không dừng bước, đi thẳng tới phía trước, mới kêu một tiếng phụ thân, mẫu thân, rồi hỏi: "Ta vừa mới nghe nói Tứ di nương xảy ra chuyện, không nghĩ nàng ấy đã qua đời như vậy. Phụ thân, tuổi Tứ di nương còn trẻ, lại không có bệnh nặng, đang yên đang lành như vậy sao lại đột ngột mất như vậy được?"
Nàng thở dài.
Lạc Kính Văn đối với chuyện chẳng lành này cũng không khúc mắc mấy, nói: "Là bị bệnh cấp tính dẫn đén đột tử."
Lạc Vân Hi "à" một tiếng.
"Bệnh tới như núi sập, ai cũng không ngờ được." Đại phu nhân cầm khăn, như là đang khóc.
Đáy lòng Lạc Vân Hi căm ghét, ngồi trên ghế nhỏ ở một bên không nói lời nào.
Lúc trước, nàng khuyên Tứ di nương cao chạy xa bay, không nghĩ nàng ta còn chạy về, còn muốn kéo mình xuống nước mà tuyên chiến với đại phu nhân, kết quả, bị phụ thân đuổi đến Dương Thành, việc "bị bệnh mà chết" này, thật sự rất đáng nghi.
Lạc Kính Văn nhăn mày, qua một lát, nói: "Tứ di nương đi, có thể đưa ma cho nàng ta chỉ có Băng Linh, chờ nó trở về thì lại tiến hành thương lượng!"
Lạc Vân Hi chậm rãi chuyển qua ngồi bên cạnh tam di nương, lặng lẽ hỏi nàng ấy: "Nương, chỉ có Tứ muội đưa ma cho Tứ di nương sao?"
Tam di nương thấp giọng đáp: "Di nương chỉ là thiếp, là một nửa nô tài, nhưng chung quy sinh con dưỡng cái, cũng có chút công lao, cho nên chết rồi, nhi nữ dưới gối nên đưa một đoạn đường, đây là quy củ."
Lạc Vân Hi gật đầu. Trong đại sảnh rơi vào sự vắng lặng.
Một lát sau, một tên thị vệ chạy vội vọt vào phòng khách, vừa tiến đến đã lớn tiếng bẩm: "Lão gia, phu nhân, Tứ tiểu thư vừa truyền tin đến!"
"Nàng ta không tới sao?" Mặt Lạc Kính Văn chợt biến sắc, nhìn lại phía sau hắn.
"Tứ tiểu thư không tới được." Thị vệ nhanh chóng giải thích.
Đến cùng Lạc Kính Văn cũng từng sủng ái Tứ di nương, lại là người coi mặt mũi như tánh mạng, sợ người trong nhà mình không có quy củ bị cười nhạo, đột nhiên giận dữ nói: "Không tới được sao? Di nương nàng ta đi, việc hiếu còn không tới thì ở đó làm gì? Có chuyện gì lớn bằng trời mà quan trọng hơn so với cái này!"
Thị vệ vội vàng lắc đầu: "Không phải tứ tiểu thư không chịu tới, mà là tứ cô gia không cho nàng ta đến."
Nhắc tới tứ cô gia, Lạc Kính Văn liền nhớ tới vẻ phá gia chi tử của Nhan Trình, tức đến không thở nổi, lạnh lùng nói: "Ngay cả điểm quy củ ấy hắn ta cũng không hiểu sao?" Nghĩ đến Lạc Băng Linh gả đã được một thời gian, nhưng dường như hôn sự này thì không mang đến cho hắn chỗ tốt nào, Đỗ phu nhân cũng chưa từng coi bọn hắn như thông gia thực sự mà đối đãi, điều này làm trong lòng hắn rất khó chịu.
Thị vệ định nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra: "Tứ tiểu thư muốn tới, tứ cô gia túm tóc của nàng ta đánh, nô tài không tiện nhúng tay vào!"
Con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi, Lạc Băng Linh là người nhà khác, bọn hắn tất nhiên không quản được.
Lạc Kính Văn hít vào một ngụm khí lạnh, ngay lập tức quát lên: "Đi Nhan gia!"
Nữ nhi bị đánh, nếu nàng ta làm hỏng việc, hắn sẽ không nói nhiều một câu, nhưng nếu bởi vì chuyện tận hiếu mà bị đánh, nếu hắn không ra mặt nữa, vậy sau này Lạc gia còn có địa vị và mặt mũi gì đây?
Lạc Vân Hi đứng lên, nói: "Phụ thân, ta đi cùng với ngươi."
"Cũng dược, đại ca đại tỷ ngươi thân mình đều kém, ngươi theo ta đi thôi!" Lạc Kính Văn nhìn nàng một cái, có lẽ trong trường hợp này, hắn liền nghĩ đến chỗ tốt của Lạc Vân Hi, có thể giúp hắn ngăn cản một số chuyện, tăng mặt mũi.
Đại phu nhân đứng lên nói: "Ta tới sóc Dĩnh nhi thôi, cũng không biết nó gặp cái gì, sợ thành thế này."
Lạc Vân Hi khinh thường nhếch môi, chẳng phải Lạc Phi Dĩnh giỏi nhất là thu phục nam nhân sao? Làm sao lại bị Quân Lan Phong doạ thành dáng dấp này? Đã mấy ngày, đều trốn trong Tuyết Các không dám ra.
Lại nói Lạc Kính Văn, Lạc Vân Hi đợi một đoàn người đi tới Nhan gia. Nhan Trình ở sân tầng thứ ba không lớn không nhỏ, là Nhan Dung Kiều an ài cho hắn, lúc hắn bị đuổi ra cửa, không chỉ không tu tâm dưỡng tính, còn thiếu một đám nợ, cũng là Nhan Dung Kiều hỗ trợ trả hết. Rất xa, đã nghe được chỗ sâu trong sân nhỏ truyền đến tiếng đánh chửi kêu khóc.
"Tiểu tiện nhân, ngươi kêu nữa, kêu nữa đi!" Nhan Trình nắm tóc dài trên mặt Lạc Băng Linh, Lạc Băng Linh cũng không chút khách khí, cắn dã man trên cánh tay của hắn, Nhan Trình đau tới run lên, đá một cái khến nàng ta té ngã.
Mấy tên thị vệ đứng một bên nhiều lần muốn giúp đỡ, đều bị Nhan Trình ngăn cản: "Lão tử lại không thu thập được một tiểu cô nương mơí vào cửa sao? Đều tránh ra cho lão tử!"
Hắn cũng là người sĩ diện, mấy tên thị vệ lập tức lùi ra ngoài viện.
Đôi mắt Lạc Băng Linh khóc thành hạch đào, rít gào lên cắn hắn, như nữ nhân phát điên chanh chua: "Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà!"
Nhan Trình nắm chặt tóc của nàng ta, "đùng đùng đùng" mấy cái tát vỗ xuống: "Về nhà của nương à!"
Tuy hắn thể chất gầy yếu, nhưng tay của nam nhân không nên xem nhẹ, trên mặt Lạc