Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư


Mặt Đỗ Tình Yên khó che dấu ý cười trên khuôn mặt có vẻ bệnh tật, dung mạo yếu ớt quan tâm hỏi Lạc Vân Hi: "Nghe biểu ca nói, hôm qua ở hoàng hứng tự gặp phải thích khách, ta có chút bận tâm, liền tới thăm ngươi."
"Làm phiền Đỗ tiểu thư quan tâm, không có gì đáng ngại cả."
Ngay cả cái này Quân Lan Phong cũng nói cho nàng ta biết sao?
Đỗ Tình Yên gật đầu, hơi mỉm cười nói: "Ngươi không bị thương là tốt rồi, ta cho người mang theo chút dược liệu quý tới, Bạch Chỉ. "
Nàng ta nghiêng đầu nhẹ giọng nói với người bên cạnh.
"Không cần đâu Đỗ tiểu thư, ta không cần những cái này." Lạc Vân Hi cự tuyệt.
Đỗ Tình Yên bất mãn mà nhếch môi: "Đã cầm tới rồi, còn muốn ta mang trở về sao?"
Bạch Chỉ nhận mấy bao dược liệu do hai nha hoàn búi tóc hai bên mang vào.
Sau khi Tề Sính Đình đi vào cũng nhìn thấy cảnh này, Đỗ Tình Yên cũng không ở lâu, đưa dược liệu xong liền lập tức rời đi.
"Không có việc gì mà ân cần, chắc chắn có mờ ám ở đây." Đối mặt với việc Tề Sính Đình còn đang nghi hoặc, Lạc Vân Hi khẽ nói một câu.
Xảy ra chuyện ngày hôm qua, nàng cho rằng gặp Đỗ Tình Yên thì nàng ta sẽ hỏi rõ ngh vấn trong lòng, cũng không nghĩ đến chuyện nàng ta đến chỉ để đưa thuốc.
Rốt cuộc là tâm cơ của nàng ta quá sâu hay là quá mức đơn thuần đây?
***
Đêm đó, trăng nhô lên cao, ánh trăng trong sáng chiếu khắp mọi ngóc ngách của hoàng cung, mười bước gặp một cái đình, năm bước thấy một ngọn nến, Kim Hoa điện sáng sủa như ban ngày.
Trên đỉnh núi giả, một bộ nữ tử bao quấn ôm lấy đại áo khuất gió mà dùng áo quấn lấy thân mình đứng trong gió, mái tóc đen nhánh bị gió thổi tung lên, làm dáng người nàng càng yểu điệu.
"Gần đây kinh thành không yên ổn chút nào, Kim Hoa điện lại thường xuyên xảy ra chuyện, thái hậu còn dám mở yến tiệc sao?" Giọng cô gái trong trẻo, lời nói mang theo sự châm chọc.
Đoan Mộc Kỳ đúng ngay bên cạnh cười nói: "Ta nghĩ rằng, chiêu này là chiêu dẫn rắn khỏi hang, nếu như không gióng trống khua chiêng, đám tặc tử kia làm sao bị hấp dẫn mà tới đây?"
Lạc Vân Hi nghiêng đầu, đôi mắt trong sáng liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đoan Mộc Kỳ, ngươi càng ngày càng thông minh." Nói rồi chậm rãi đi xuống núi giả.
Sắc mặt Đoan Mộc Kỳ sầm lại, theo phía sau nàng nói: "Lẽ nào trước đây ta rất ngốc sao?"
"Cái này thì cũng không biết được!" Khóe mắt Lạc Vân Hi khẽ cong lên, hỏi: "Ta đố ngươi để xem ngươi có ngốc hay không đây. Ngươi nói xem, Đỗ Tình Yên tiểu thư là người như thế nào?"
Đoan Mộc Kỳ ngẩn ra, không ngờ nàng sẽ hỏi vấn đề này, dựa vào cảm giác đáp: "Nàng ấy sao, rất đoan trang hào phóng, lạ hiểu lễ nghĩa."
Hắn hạ thấp giọng, cảnh giác đánh giá xung quanh, nói: "Không nên nói về nàng ấy, nàng ấy là vị hôn thê của Trung Sơn Vương, nếu như bị Trung Sơn Vương nghe thấy, sẽ không vui đâu."
"Trung Sơn Vương thực sự thích vị hôn thê này sao?" Dung mạo Lạc Vân Hi bị bóng tối b phía sau núi giả che đi.
"Hẳn là thích rồi, Đỗ Tình Yên rất có tài hoa, Trung Sơn Vương ưu tú lạnh lùng như vậy, người có thể lọt vào mắt cũng ít." Đoan Mộc Kỳ trầm ngâm nói.
Lạc Vân Hi không đáp lời, hai mắt bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, Đoan Mộc Kỳ đang định lên tiếng, phía sau lại vang lên một giọng nói lạnh như băng: "Thập nhị hoàng tử thật sự là có nhã hứng!"
Nghe được giọng nói duy nhất thuộc về nam nhân âm trầm lạnh lùng kia, Đoan Mộc Kỳ bị doạ tới cả người run lên, nhanh chóng quay đầu, cúi thấp mặt xuống: "Trung Sơn Vương . . ."
Trên vai Quân Lan Phong khoác chiếc áo khoác lông chồn màu đen, ánh mắt ác liệt, gương mặt góc cạnh như đao gọt, cực kỳ anh tuấn, trầm giọng nói: "Bổn vương không biết, thập nhị hoàng tử cũng thích nói chuyện sau lưng người khác."
Hắn cực kỳ ít để mắt tới Đoan Mộc Kỳ, càng không thường răn dạy hắn thế này, trong mắt Đoan Mộc Kỳ, hắn chính là thần tướng cao cao tại thượng trên chiến trường, mình ở sau lưng nói về Đỗ Tình Yên, hắn mới tức giận như vậy thì phải?
Hắn vội vàng nói: "Trung Sơn Vương, bản hoàng tử chỉ là tùy tiện nói một chút thôi."
"Tùy tiện nói một chút mà đã có thể phỏng đoán trong lòng bản vương nghĩ gì sao?" Quân Lan Phong lạnh lùng nhếch môi: "Vậy thập nhị hoàng tử chẳng phải cũng có thể đoán được bản Vương nên dùng loại sách lược nào lúc đối phó với kẻ địch sao? Bổn vương gần đây đã thay hoàng thượng làm những việc gì phải không?"
Đoan Mộc Kỳ thấy hắn càng nói càng nghiêm trọng, lại không dám đắc tội hắn, đành phải cười theo.
Lạc Vân Hi không nhìn nổi, chen miệng nói: "Trung Sơn Vương, ngươi và Đỗ tiểu thư tình sâu như biển, đôi mắt của mọi người sáng, làm sao lại sợ ai nói gì được chứ?"
Thấy Lạc Vân Hi trực tiếp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui